Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 161. Tiền cổ đệ nhất nhân!




“Đuổi theo, cắn bọn chúng không buông, đừng để bọn họ thở được, còn nữa, chú ý quan sát trong bọn họ ai là kẻ cầm cung tiễn!”
“Ngay khi nhìn thấy thì chúng ta lập tức đồng loạt bắn về phía kẻ đó, chắc chắn hắn là tông sư thần tiễn thủ ẩn giấu của địch nhân.”
Trong đám người Thiên Thần quân chạy trốn có một nam tử trung niên cầm cung tiễn nghe được giọng nói này, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, cuối cùng hắn bất đắc dĩ vứt cung tên trong tay đi. Địch nhân quá tàn nhẫn, vừa thấy cầm cung tiễn thì vạn tên đồng loạt bắn ra, đây là chủ ý của ai? Quá đáng như vậy!
Hắn chỉ là tông sư cao thủ, hắn chống qua một vòng với sự chiêu đãi vạn tiễn đồng loạt phát ra nhưng chân khí của hắn nhất định hao hết, vòng tiếp theo hắn tuyệt đối sẽ biến thành nhím.
Vì mạng sống, hắn chỉ có thể cắn răng vứt bỏ cung tiễn tổ truyền của mình.
Cứ như vậy, đám người Mã Niên Thắng bị Lư Vũ Long suất lĩnh hai vạn quân tinh nhuệ đuổi giết không ngừng, cơ hồ không cho đám người Mã Niên Thắng có cơ hội thở.
Hưng An phủ.
“Sao có thể như vậy, mười lăm vạn đại quân cứ như vậy bại bởi Trấn Võ quân.”
Phạm Phú Ưng nhận được thư chim bồ câu truyền của Mã Niên Thắng, vừa nhìn nội dung, đầu tiên hắn khiếp sợ sau đó thì nổi giận.
“Mã Niên Thắng đồ phế vật ngươi, sao ngươi có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này, lại để Trấn Võ quân dùng phương thức như vậy đánh bại ngươi.”
“Mặt mũi Thiên Thần giáo đều bị ngươi vứt hết rồi.”
“Đừng tưởng rằng ngươi không viết số lượng thương vong thì ta đoán không ra, lấy tính cách của ngươ thì thương vong thảm trọng lắm ngươi mới không dám viết rõ ràng, ngươi sợ ta cười chê ngươi.”
“Phế vật, Thiên Thần giáo thật sự là nuôi dưỡng một phế vật vô ích!”
Phạm Phú Ưng không ngừng hùng hổ với Mã Niên Thắng, hồi lâu cũng không thấy hắn dừng lại. Sau một hồi lâu có lẽ hắn mắng mệt mỏi cuối cùng cũng im lặng.
Hắn trầm mặc, cao nhân sau lưng Trấn Võ quân là ai mà lại sử dụng kế độc như vậy, cơ hồ không mất một binh một tốt đánh bại mười lăm vạn đại quân.
Chiến tích này chưa từng có, có thể nói là tiền cổ đệ nhất nhân!
“Phiền toái rồi, Trấn Võ quân thật sự có một vị mưu sĩ cực kỳ lợi hại.”
“Mặc dù không thấy người đó nhưng chỉ dựa vào một góc mưu lược lộ ra cũng nhìn ra hắn khủng bố cỡ nào.”
“Không được, phải nhanh chóng điều tra ra thân phận của người này, thân phận địch nhân cũng không biết thì không khỏi quá bị động.”
Phạm Phú Ưng đã ăn nhiều thiệt thòi từ mưu sĩ đỉnh cấp, biết rõ mưu kế của mưu sĩ đỉnh cấp đáng sợ đến mức nào.
Huống chi vị mưu sĩ Trấn Võ quân mới tới này rõ ràng không phải là mưu sĩ đỉnh cấp mà là nhân vật còn đáng sợ hơn mưu sĩ đỉnh cấp.
Hắn phải tra ra tin tức của người này, biết người biết ta, trăm chiến trăm thắng.
Nếu ngay cả nền tảng của địch nhân cũng không thăm dò rõ ràng thì còn đánh cái gì nữa.
Lúc này Phạm Phú Ưng bảo mạng lưới tình báo của Thiên Thần giáo truy tìm cao nhân phía sau Trấn Võ quân.
Trời tối đêm khuya, Phạm Phú Ưng đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên thủ hạ tới bẩm báo tàn binh bại tướng của Mã Niên Thắng đã đến dưới cửa thành.
Phạm Phú Ưng không còn buồn ngủ, hắn tính thời gian một chút, hình như lúc này Mã Niên Thắng chạy tới Hưng An phủ sớm hơn một chút.
Nhưng nghĩ đến đám người Mã Niên Thắng đang bị Trấn Võ quân đuổi giết, hắn cũng bỏ qua. Lúc này hắn đi theo binh lính đến trên tường cao trên cổng thành nhìn xuống, vừa nhìn hắn đã thấy mười lăm vạn đại quân chỉ còn lại không đến một vạn người chạy thoát!
Ban đêm, hắn nhìn không rõ lắm nhưng có ngọn đuốc chiếu sáng, hắn vẫn có thể ước tính có bao nhiêu người đang ủ rũ bên dưới.

Mười lăm vạn người bị Trấn Võ quân không tốn một binh một tốt đánh bại không nói, còn bị Trấn Võ quân tàn sát mười bốn vạn người, Mã Niên Thắng tên khốn kiếp này, hắn thật sự là tội nhân của Thiên Thần giáo.
“Mã Niên Thắng, tên khốn kiếp này...Ngươi đi ra cho ta!”
Phạm Phú Ưng nổi giận gầm lên hô với tàn binh bại tướng phía dưới cửa thành.
“Phạm tướng quân, Mã tướng quân chúng ta trên đường rút lui bị địch nhân đánh bị thương nặng, đã lâm vào trạng thái hôn mê.”
Tàn binh bại tướng phía dưới phân ra một lối đi, bốn người nâng giá đỡ, nâng “Mã Niên Thắng” trọng thương lâm vào hôn mê xuống dưới cửa thành để Phạm Phú Ưng trên tường cao nhìn rõ ràng.
Phạm Phú Ưng xuyên qua ánh sáng ngọn đuốc vẫn mơ hồ nhận ra trên giá đỡ là Mã Niên Thắng, nhìn thân thể Mã Niên Thắng có mấy vết thương, còn bị cắm mấy mũi tên, Phạm Phú Ưng tức giận nghẹn thành đỏ mặt, hắn còn muốn nổi giận với Mã Niên Thắng nhưng thấy Mã Niên Thắng lâm vào hôn mê không có ý thức, hắn một bụng tức giận không có chỗ phát ra, tức giận đến mức thở không ra hơi.
“Mở cửa thành!”
Phạm Phú Ưng đè nén tức giận chuẩn bị tiếp nhận những người này vào rồi nói.
Nhưng Phạm Phú Ưng không biết một câu mở cửa thành của hắn khiến cho ánh mắt của những tàn binh bại tướng này xuất hiện dao động.
Có bóng đêm che lấp, Phạm Phú Ưng cũng không chú ý tới điểm này...
Hết chương 161.

Bạn cần đăng nhập để bình luận