Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 734. Tạm biệt không tiễn!




“Không có áp lực làm sao hắn có thể trưởng thành được?”
Hoàng Đông Kiệt đưa cho Tô lão gia tử một túi khoai tây chiên, Tô lão gia tử không khách khí xé gói ra, hiện trường đột nhiên lại có thêm một quần chúng nữa.
“Lượng máu của Khang Nhạc Chính có phải quá nhiều không? không được, cần phải làm cho hắn giảm xuống.”
Tô lão gia tử ăn xong khoai tây chiên, vẫy tay với người của mình, bọn họ lập tức mang theo súng phóng tên lửa tới.
Hoàng Đông Kiệt vừa thấy, lại là một lão ngoan đồng không nói võ đức.
“Tránh ra!”
Tô lão gia thay đổi vị trí một chút, yêu cầu bọn người Hà Vĩnh Thần nhanh chóng giải tán.
Bọn người Hà Vĩnh Thần không nghĩ rằng bệ phóng tên lửa của Tô lão gia tử có thể bắn trúng Khang Nhạc Chính, nhưng bọn họ không muốn ngộ thương nên đều tránh né.
“Lão già, ta tránh được súng bắn tỉa Barrett. Ngươi cho rằng thứ này có thể bắn trúng ta sao?” Khang Nhạc Chính lão bất tử Tô gia đều đích thân đến, không khỏi chế giễu hắn hồ đồ.
“Thật sao? Hãy nhìn người đứng sau là ai. Nếu ngươi tránh né, con trai ngươi sẽ chết.”
Nói xong Tô lão gia tử bóp cò.
Nghe vậy, sắc mặt Khang Nhạc Chính chợt thay đổi, quay đầu lại, quả nhiên thấy bóng dáng con trai mình, trong lòng hắn muốn tránh cỡ nào nhưng cuối cùng hắn lại không tránh.
“Ầm!”
Khang Nhạc Chính bị đánh vào phía trước, trượt ra hai ba mét, hắn chống đỡ được nhưng hơi thở đã không còn bình thường.
“Còn chưa xong đâu!”
Tô lão gia tử đổi tay lần nữa, bắn liên tiếp hai phát mới dừng lại.
Nhưng Khang Nhạc Chính không dùng cơ thể của mình để gánh hai viên đạn này mà nhảy đến bên cạnh con trai mình, túm lấy những người xung quanh, ném bọn họ vào tên lửa đang bay. Tên lửa bị cơ thể con người triệt tiêu, Tô lão gia tử cảm thấy quá tàn nhẫn nên ngừng tấn công. Kiều Thái Nhi ở cách xa hai ngàn mét cũng muốn dùng con trai của Khang Nhạc Chính để dụ hắn mắc câu, nhưng thân phận người gác đêm không cho phép nàng làm như vậy.
Người xấu thì người xấu, nhưng người gác đêm cũng có điểm giới hạn của người gác đêm.
Về phần Tô lão gia tử, hắn đã trải qua mưa gió hơn nửa cuộc đời, từ lâu đã xem nhẹ những lời chỉ trích của người khác đối với mình.
“Đầu hàng đi, xung quanh ngươi không có bao nhiêu người. Nếu tiếp tục đánh nhau, ngươi chỉ có chết.”
Hà Vĩnh Thần biết những người bị dồn vào chân tường thường là những người nguy hiểm nhất, hắn chỉ có thể chống trả hoặc chết cùng nhau.
“Ha ha, Hà Vĩnh Thần, phía chính phủ các ngươi thật dối trá, ta đầu hàng còn có thể sống sao? Ta là lão đại của Phục Hổ bang. Tội ác mà Phục Hổ bang gây ra đủ để khiến ta chết vạn lần.” “Ta cũng có lòng tự trọng. Ngươi yêu cầu ta chấp nhận sự phán xét của pháp luật. Ngươi kêu ta để mặt ở đâu?”
Khang Nhạc Chính đang quan sát hiện trường, thấy Phục Hổ bang không còn lại bao nhiêu người, hắn nở nụ cười, cười đến thực thê thảm,
Sau đó hắn lại xoay người nhìn con mình.
“Xin lỗi, ta không muốn thấy ngươi rơi vào tay bọn họ.”
Nói xong, Khang Nhạc Chính nén nước mắt đoạn mất tâm mạch của Khang Phong Đạt.
Khang Phong Đạt dùng ánh mắt không thể tin nhìn cha mình, trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của cha.
Thấy cảnh tượng này, không ai ngờ Khang Nhạc Chính lại tàn nhẫn đến mức giết chết cả con trai mình.
“Đến đây đi, chúng ta hãy đánh giết cho thỏa thích.”
Không còn chút lo lắng gì nữa, Khang Nhạc Chính càng trở nên điên loạn hơn.

Biểu cảm Tô Giang Hào, Cố Vũ Linh, Hà Vĩnh Thần đều trở nên nặng nề.
Bọn họ biết loại người này đánh trả là đáng sợ nhất, nhưng bọn họ không có đường lui.
“Lên!”
Thấy ánh mắt của Khang Nhạc Chính lại dán chặt vào Hoàng Đông Kiệt, bọn người Hà Vĩnh Thần không còn do dự nữa mà chủ động tấn công Khang Nhạc Chính.
Sau khi Hoàng Đông Kiệt ăn khoai tây chiên xong, hắn lấy ra một quả cam, từ từ lột vỏ rồi ăn tiếp, giống như hắn chính là khán giả.
Hai mươi phút sau, Tô Giang Hào bị trọng thương, Cố Vũ Linh, Hoàng Khải ngã xuống đất, Hạ Vĩnh Thần nửa quỳ hiển nhiên không còn bao nhiêu sức chiến đấu.
Khang Nhạc Chính vẫn đứng đó, người đầy máu, trên người có vết cắt do lưỡi liềm tạo ra, có vết thương bị lưỡi gió cắt, có băng nhọn xuyên qua vai để lại lỗ máu, có những cú đánh thuần túy... Với thương thế như vậy, người bình thường đã ngã từ lâu nhưng hắn vẫn đứng vững.
Kiều Thải Nhi ở cách đó hai nghìn mét đang định tiễn Khang Nhạc Chính chặng cuối, nhưng nàng thấy Hoàng Đông Kiệt giơ tay lắc lắcvề với nàng, ra hiệu cho nàng không được bắn.
Kiều Thái Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng không bắn, nhưng nàng vẫn luôn nhắm vào trái tim của Khang Nhạc Chính, nếu Khang Nhạc Chính có vấn đề gì thì nàng sẽ bắn ngay lập tức.
“Xem ra ta thắng rồi, Hoàng Đông Kiệt, tiếp theo đến lượt ngươi.”
Khang Nhạc Chính vừa bước được một bước, cơ thể hắn bỗng nhiên mất thăng bằng, hắn quỳ xuống, hai tay chống sàn rồi hộc máu.
“Là ngươi, ngươi đã làm gì ta?”
Khang Nhạc Chính đang nhìn Hoàng Đông Kiệt, hắn nghi ngờ Hoàng Đông Kiệt đã hạ độc hắn. “Ngươi đổ oan cho ta. Ta không làm gì cả.”
“Thân thể ngươi đã đạt tới cực hạn, tác dụng phụ của thuốc điều chỉnh gen đã phát huy tác dụng, cộng thêm toàn thân bị thương, thân thể đang suy sụp.”
“Phản ứng quả thực hơi mãnh liệt, nhưng các ngươi không thể vì thế mà cho là ta làm. Ta là người tốt, sao tất cả các ngươi đều cho rằng ta là một lão âm bức?”
Hoàng Đông Kiệt rất bất lực, đời này hắn vẫn chưa thoát khỏi danh hiệu ”lão âm bức”.
“Ha ha ha, Hoàng Đông Kiệt, ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Các ngươi nghĩ tất cả mọi người các ngươi đã thắng sao?”
“Không, ngươi đã thua ngay từ đầu!”
“Đây là tòa cao ốc Phục Hổ, sân khấu mà ta đã xây dựng cả đời. Các ngươi...”

Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn, lòng bàn tay Khang Nhạc Chính dùng lại một chút.
“Ngươi muốn nói rằng trên các bức tường của tòa cao ốc Phục Hổ, ở mỗi tầng đều có bom do ngươi cài đặt, số lượng bom cài đặt đủ để cho nổ tung toàn bộ tòa cao ốc Phục Hổ trong tích tắc phải không?”
“Ngòi nổ bây giờ đang trong tay ngươi, chỉ cần ngươi ấn vào, chúng ta sẽ chôn cùng với Phục Hổ bang các ngươi phải không?”
Hoàng Đông Kiệt chậm rãi nói.
Hết chương 734.

Bạn cần đăng nhập để bình luận