Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 686. Chúng ta hãy chờ xem!




“Muốn trở thành hậu thuẫn của ta sao, ngươi vẫn còn kém xa lắm.”
Tuy Hoàng Đông Kiệt nói như vậy, nhưng ít nhất có một đứa em trai như vậy cũng không tệ.
Lại có một ngày hắn đến Tô gia châm cứu, sau khi châm cho Tô lão gia tử và Tô Giang Hào xong, Tô gia nhiệt tình giữ Hoàng Đông Kiệt lại ăn tối.

Không còn cách nào khác, đành phải ăn chực, Hoàng Đông Kiệt rưng rưng ăn hết mấy chén lớn. “Bác sĩ Hoàng, Manh Manh muốn đi dạo trên phố Thiên Hà. Phố Thiên Hà tình cờ lại gần phòng khám của bác sĩ Hoàng.”
“Bác sĩ Hoàng, chắc ngươi rất quen thuộc với phố Thiên Hà. Không biết ngươi có thời gian đi dạo với Manh Manh không?”
Tô Giang Hào chợt nói.
“Anh đẹp trai, mau trả lời được đi. Ông nội nói chỉ khi anh đẹp trai hứa, ông nội mới bằng lòng cho ta ra ngoài chơi.”
Tô Bình Phong không ngờ bây giờ cháu gái lại bán đứng mình nên không khỏi cười ngượng ngùng với Hoàng Đông Kiệt.
“Đương nhiên là có thời gian!”
Hoàng Đông Kiệt mỉm cười.
“Hay quá!”
Tô Manh Manh hưng phấn giương nanh múa vuốt.
Một đoàn xe xuất phát, bảo vệ nên có vẫn phải có, nhưng trong xe ngoài Tô Manh Manh còn có Tô Vũ Đình.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, hắn hiểu được tâm tư của Tô gia, chỉ là mượn Tô Manh Manh tạo thời gian cho hắn và Tô Vũ Đình ở bên nhau mà thôi.
Tuy nhiên, Tô Vũ Đình có vẻ khó chịu với hắn.
Vừa đến phố Thiên Hà, bản tính thích vui vẻ của Tô Manh Manh đã bộc lộ, nàng chạy khắp nơi, may mắn thay có người đi theo nên Hoàng Đông Kiệt và Tô Vũ Đình không lo lắng.
Một nơi tại công viên giải trí.
Tô Manh Manh đi chơi mệt đang chơi với những bạn nhỏ khác, trong khi Hoàng Đông Kiệt và Tô Vũ Đình gọi hai cốc trà sữa ở bên ngoài, ngồi đối diện nhau cùng một bàn.
“Ngươi có biết ông nội và cha ta có ý gì không?”
“Biết!”
Thấy Tô Vũ Đình đặt câu hỏi, Hoàng Đông Kiệt không chút áp lực nói.
“Biết thì tốt, nhưng ta sẽ không làm theo ý của cha và ông nội.”
“Ta không thích tra nam. Dù bây giờ ngươi có thay đổi thì cũng không thay đổi được sự thật ngươi đã làm tổn thương rất nhiều cô gái.”
“Ngươi có hiểu không!”

Tô Vũ Đình biết những lời này có thể khơi dậy sự bất mãn của Hoàng Đông Kiệt, nhưng nàng thực sự ghét tra nam dùng gương mặt chuyên đi chơi đùa với cảm xúc của các cô gái.”
“Hiểu!”
Hoàng Đông Kiệt không có giải thích gì, chỉ trả lời một chữ...
“Ngươi sẽ không bởi vậy mà bất mãn đối với chuyện của cha ta cùng ông nội...”
Tô Vũ Đình sợ nàng từ chối sẽ khiến Hoàng Đông Kiệt bất mãn nên không tận tâm với chuyện của cha và ông nội.
“Không, lương y như từ mẫu, ta còn cần đại thụ Tô gia của ngươi cho bóng mát, ta sẽ không ngu ngốc qua loa chiếu lệ với người nhà của ngươi trong việc chữa trị.”
“Hơn nữa, người có bản lĩnh sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ, chỉ là hắn có muốn hay không mà thôi.”
“Ngươi không xem trọng ta, có lẽ đó là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời ngươi. Dù sao, đối với một người không thiếu phụ nữ như ta, có lẽ ngươi nên ít tiếp xúc với ta sẽ tốt hơn.” Hoàng Đông Kiệt nhàn nhã tự nhiên nói.
“Ngươi cho rằng ngươi rất tốt, sợ ta tiếp xúc quá nhiều sẽ thích ngươi. Ý của ngươi là như vậy sao?”
“Yên tâm, ta sẽ tránh xa ngươi, ta cam đoan với ngươi, Tô Vũ Đình ta cả đời sẽ không bao giờ yêu một tra nam.”
Hoàng Đông Kiệt thấy Tô Vũ Đình nghiêm túc, chợt muốn thách thức nàng một chút, cho Tô Vũ Đình biết cảm giác yêu một tra nam như hắn là như thế nào.
Nhưng nghĩ đến năng lực của mình, muốn chiếm được trái tim của Tô Vũ Đình thật dễ dàng. Loại thử thách không khó này chỉ là lãng phí thời gian, tốt hơn hết là hắn nên dành thời gian để cướp đoạt trị số.
“Ngươi còn không đáng yêu bằng em gái ngươi. Ta còn thích trêu em gái ngươi hơn ngươi.” Giọng điệu của Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh, nhưng khi vào tai Tô Vũ Đình, nàng đã cảnh giác.
“Không phải ngươi chơi đùa với phụ nữ khác quá nhiều rồi nên bây giờ ngươi muốn thay khẩu vị đấy chứ?”

“Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất ngươi đừng có ý đồ gì với em gái ta, nếu không dù gia đình ta có coi trọng ngươi đến đâu ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”
Tô Vũ Đình biết trên thực tế có những kẻ ấu dâm, nàng sợ Hoàng Đông Kiệt chơi đùa với những người phụ nữ khác quá nhiều, đổi sở thích sang lolita.
“Ha ha, vậy ngươi phải trông chừng ta thật kỹ, cẩn thận ngày nào đó ta mang em gái ngươi đi.” Khi Hoàng Đông Kiệt thấy Tô Vũ Đình như bị ai giẫm lên đuôi, ác ý của hắn cũng nổi lên, nở một nụ cười gian tặc, biểu cảm trên mặt viết “ta là một kẻ cuồng lolita”.
Tô Vũ Đình thấy biểu cảm của Hoàng Đông Kiệt, cho rằng Hoàng Đông Kiệt dạo này dụng tâm với em gái nhiều hơn nàng, lập tức hoảng sợ.
Đuôi hồ ly của hắn cuối cùng cũng lộ ra.
Hắn đến Tô gia vì em gái nàng, nếu không thì sao dạo này hắn lại dành nhiều thời gian tiếp xúc với con bé nhiều hơn cô.
“Đồ khốn, ta sẽ không cho ngươi thực hiện được!”
Tô Vũ Đình cho ràng Tô gia vẫn cần Hoàng Đông Kiệt, ông nội và cha nàng rất coi trọng Hoàng Đông Kiệt.
Dù bây giờ nàng có nói với gia đình Hoàng Đông Kiệt là một tên ấu dâm, hắn có ý đồ với em gái mình, sợ gia đình sẽ không tin nàng.
Vì vậy, nàng là người duy nhất có thể bảo vệ em gái mình.
“Vậy sao, chúng ta hãy chờ xem!”
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy rất vui khi thấy dáng vẻ xù lông của Tô Vũ Đình.
“Ngươi, ngươi!”
Tô Vũ Đình biết trọng lượng của Hoàng Đông Kiệt trong Tô gia, nàng tạm thời không thể làm gì Hoàng Đông Kiệt, nhắm mắt làm ngơ, vì vậy nàng đứng dậy, đi vào sân chơi ôm em gái ra ngoài.”
“Chị, ta còn chơi chưa đã mà, ngươi cho ta chơi một lúc nữa được không?”
“Không được!”
Tô Vũ Đình ôm em gái mình như một con búp bê vải, dù em gái có đáng thương đến mấy cũng nhất quyết đòi đưa nàng về, không cho nàng ở lại với Hoàng Đông Kiệt thêm một lát nữa.
“Anh đẹp trai, lần sau ta sẽ đến chơi với ngươi.”
Thấy Tô Manh Manh thấy không thể giả vờ đáng thương, nàng chỉ có thể thò cái đầu nhỏ ra chào tạm biệt Hoàng Đông Kiệt.

“Được rồi, hoan nghênh lần sau quay lại. Hãy nhớ, lần sau nhất định phải để chị gái ngươi ở nhà rồi hãy đến.”
Tô Vũ Đình nghe vậy quay đầu trừng mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt, nàng thề chỉ cần Hoàng Đông Kiệt xuất hiện, nàng sẽ không để em gái rời khỏi tầm mắt của mình nửa giây.
Thấy thái độ bình tĩnh thủy hỏa bất xâm của Hoàng Đông Kiệt, nàng thất bại rồi, tức giận ôm em gái lên xe bỏ đi.
“Cuộc sống thật buồn tẻ, thỉnh thoảng cãi nhau cũng thấy thú vị.”
Trên môi Hoàng Đông Kiệt hiện lên một nụ cười nhẹ, uống xong trà sữa trong tay hắn đứng dậy đi về.
Hết chương 686.

Bạn cần đăng nhập để bình luận