Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 253. Nhân vật phản diện




“Đừng nghĩ đến những ý tưởng lệch lạc, ta rất bận rộn, không có thời gian cho ngươi khôi phục lực lượng đâu.”
“Nhanh lên, để ta đưa ngươi đến địa ngục!”
Hoàng Đông Kiệt rất bình tĩnh nhìn Ngô Kỳ Thiên nói.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể nhẹ nhàng làm chấn thương nội tạng ta là có năng lực bắt được ta sao, cuồng vọng!”
“Hắc Thủy lĩnh vực!”
Ngô Kỳ Thiên không còn nhẹ tay nữa, hắn đã sử dụng lá bài tẩy của mình.
Trong phút chốc thiên địa thất sắc, nước đen vô cùng vô tận như thủy triều dâng tới chỗ Hoàng Đông Kiệt, phảng phất như muốn nhấn chìm Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt lộ ra ý cười trào phúng, giang hai tay như muốn nghênh đón dòng nước đen vô cùng vô tận kia đến.
“Tìm chết!”
Ngô Kỳ Thiên thấy hành vi của Hoàng Đông Kiệt, phán định Hoàng Đông Kiệt đang tìm đến cái chết.
Nhưng ngay sau đó, hắn không thể nói nên lời.
Hắn thấy phía sau Hoàng Đông Kiệt xuất hiện một cái động khổng lồ đen kịt, động đen dường như nuốt chửng mọi thứ, hút toàn bộ lĩnh vực nước đen của hắn vào đó.
“Ọc!”
Lĩnh vực Hắc Thủy bị phá, Ngô Kỳ Thiên bị đánh trả hộc máu.
“Sao, sao có thể, ngươi mới thành Đại Tông Sư thì làm sao có thể là đối thủ của ta?”
“Không, chuyện này không thể nào, tất cả những chuyện này chắc chắn là không đúng sự thật, ta nhất định là đang nằm mơ.”

“Đúng, nhất định là ta đang nằm mơ!”
Tâm cảnh của Ngô Kỳ Thiên bị phá, từ đầu đến cuối không tin mình cứ như vậy mà bị Hoàng Đông Kiệt đánh bại...
“Kinh hỉ biến thành sợ hãi, chuyện này không thể chấp nhận được.”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
“Ta vẫn chưa thua!”
Ngô Kỳ Thiên đột nhiên quay đầu bay về phía bên kia, Hoàng Đông Kiệt không ngăn cản, hắn nhìn ra không phải Ngô Kỳ Thiên muốn chạy trốn mà là muốn lấy thanh Thương Long kiếm . Một khắc lấy được Thương Long kiếm, Ngô Kỳ Thiên mạnh mẽ sử dụng chân nguyên kích phát lực lượng của Thương Long kiếm, ai ngờ thật sự bị hắn kích phát một phần nhỏ lực lượng đã xuất ra.
Mặc dù không phải toàn bộ nhưng một phần nhỏ này đủ để khiến cho lòng tin của Ngô Kỳ Thiên tăng lên rất nhiều.
Ngô Kỳ Thiên bay về phía Hoàng Đông Kiệt, một kiếm bổ xuống.
Chỉ thấy Hoàng Đông Kiệt nhẹ nhàng giơ tay lên, bàn tay bao trùm chân nguyên dễ dàng cầm Thương Long kiếm.
Thương Long kiếm sắc bén vậy mà ngay cả chân nguyên của Hoàng Đông Kiệt cũng không đột phá được.
“Không, không, không thể nào!”
Ngô Kỳ Thiên dốc hết toàn lực, gân xanh trên cánh tay nổi hết lên mà hắn cũng không rút Thương Long kiếm ra được nửa phần, giống như tay Hoàng Đông Kiệt đã hàn dính Thương Long kiếm.
Lúc này Ngô Kỳ Thiên mới biết chênh lệch giữa mình và Hoàng Đông Kiệt lớn bao nhiêu, hóa ra Hoàng Đông Kiệt lúc trước vẫn luôn chơi đùa hắn, vốn dĩ là chưa từng đấu nghiêm túc.
Hoàng Đông Kiệt không nói hai lời, đá Ngô Kỳ Thiên vào trong phế tích, thả tay ra, Thương Long kiếm đảo ngược lại, hắn cầm kiếm. Thương Long kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ và sức mạnh vô tận truyền trở lại Hoàng Đông Kiệt
Thương Long kiếm chọn chủ, nó chọn Hoàng Đông Kiệt trở thành chủ nhân mới của nó. “Dừng lại!”

Hoàng Đông Kiệt cảm giác được Thương Long kiếm đang truyền lực lượng cho hắn bèn dùng chân nguyên để cách ly lực lượng mà Thương Long kiếm truyền qua.
Không phải lực lượng của hắn, hắn không thích nhận!
Lực lượng mà Thương Long kiếm truyền cho chính là con đường mà người khác đi qua, đi theo con đường của người khác thì sao có cơ hội vượt qua người khác chứ?
Hắn đã đi qua con đường của mình rồi, còn cần đi qua con đường của người khác hay sao, hắn quả quyết cắt đứt lực lượng mà Thương Long kiếm truyền qua.
Nhậm Vân Nhi cũng hơi sửng sốt, nàng không ngờ Thương Long kiếm nói nhận chủ thì nhận chủ.
Nhưng nàng nghĩ đến sự tích truyền kỳ của Hoàng Đông Kiệt, Thương Long kiếm lựa chọn Hoàng Đông Kiệt hình như cũng không có bất ngờ.
“Muốn chạy trốn sao, ai cho ngươi tự tin đó?”
Thấy Ngô Kỳ Thiên nhảy ra khỏi phế tích, quay đầu bỏ chạy không có chút do dự, Hoàng Đông Kiệt cầm Thương Long kiếm chạy theo chém về phía Ngô Kỳ Thiên.
Một thanh kiếm lạnh huỷ diệt bầu trời!
Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị ánh kiếm cực kỳ lạnh lẽo này làm cho kinh ngạc.
Ánh kiếm này làm chấn động lòng người như vậy, chỉ ngắn ngủi một trận đã khiến cho người ta không nảy ra được chút ý niệm phản kháng nào trong đầu.
Phòng ốc còn sót lại của Tàng Binh Các bị kiếm khí độc thế chặn ngang cắt thành hai nửa, cây cối chung quanh cũng như thế.
Ngô Kỳ Thiên không chết nhưng hai chân của hắn đã bị chém đứt.
Lúc này lần đầu tiên sau khi trở thành Đại Tông Sư, hắn lại sợ hãi cực độ như vậy.
Hắn sợ!
Hắn sợ Hoàng Đông Kiệt là Đại Tông Sư cấp bậc đặc biệt!
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống, dù hắn mất đi hai chân, dù có dùng tay hắn cũng phải chạy trốn khỏi nơi này.
Chỉ là hắn vừa chuẩn bị động, Hoàng Đông Kiệt cũng đã xuất hiện trước mặt hắn, giẫm một cước đè đầu hắn xuống mặt đất.
Ô nhục, đây là một sự ô nhục vô tận!
Ngô Kỳ Thiên muốn ngẩng đầu lên, kết quả lực đạo của Hoàng Đông Kiệt càng lớn, khiến đầu hắn dần dần chìm sâu xuống đất.

Hoàng Đông Kiệt ném Thương Long kiếm, Thương Long kiếm cắm bên cạnh.
Thương Long kiếm đang run rẩy giống như oán giận chủ nhân mới Hoàng Đông Kiệt của nó, vừa dùng nó xong thì vứt đi.
“Ngươi muốn trốn sao, ngươi đã hỏi ta chưa?”
“Nói đưa ngươi vào địa ngục thì ta nhất định sẽ đưa ngươi vào địa ngục, ai tới cũng vô dụng, ta nói rồi!”
Hoàng Đông Kiệt dùng sức giẫm lên đầu Ngô Kỳ Thiên cho đầu hắn chìm xuống đất sâu hơn. Thấy dáng vẻ khí phách khi Hoàng Đông Kiệt giẫm lên đầu Ngô Kỳ Thiên, tất cả mọi người trong hiện trường đều kinh hãi nói không nên lời, ánh mắt Hoàng Thiên Kỳ lấp lánh ngưỡng mộ. “Thiên ma giải thể!”
Ngô Kỳ Thiên bị sỉ nhục vô tận, khí tức đột nhiên bạo phát, hai tay đánh về phía cái chân đang giẫm lên đầu hắn của Hoàng Đông Kiệt. Hoàng Đông Kiệt đá ngược chân, Ngô Kỳ Thiên lại bị đá bay ra ngoài lần nữa.
Không đợi Ngô Kỳ Thiên rơi xuống đất, Hoàng Đông Kiệt lắc mình xuất hiện trên bầu trời phía trên Ngô Kỳ Thiên, một cước đá thẳng vào bụng hắn.
“Ầm!”
Mặt đất nổ ra một cái hố lớn.
“Ọc!”
Nằm trong hố sâu, Ngô Kỳ Thiên hộc máu.
Hoàng Đông Kiệt không đợi Ngô Kỳ Thiên bình phục, bóp cổ nâng hắn lên.
“Ta nói cho ngươi ba câu di ngôn, nói xong ta đưa ngươi xuống địa ngục.”
Hoàng Đông Kiệt lộ ra ý cười tà ác, phảng phất lúc này hắn chính là đại phản diện.
Hết chương 253.

Bạn cần đăng nhập để bình luận