Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 209. Đông Võ Vương là Đại Tông Sư!




“Ha ha ha...Đông Võ Vương, xem ra ông trời cũng muốn ngươi chết mới cố ý đưa ngươi đến với ta.”
Tống Đằng Phi đối với thực lực Đông Võ Vương có được nửa bước Đại Tông Sư rất kinh ngạc nhưng cũng chỉ là giới hạn kinh ngạc mà thôi.
Dưới sự bồi dưỡng toàn lực tài nguyên của triều đình, để Đông Võ Vương trở thành nửa bước Đại Tông Sư trước sáu mươi tuổi cũng không phải không thể chấp nhận được.
Nửa bước Đại Tông Sư ở trước mặt hắn cùng một Tông Sư bình thường không có gì khác nhau, hắn đã thức tỉnh ý cảnh võ đạo, trấn áp một vị nửa bước Đại Tông Sư vẫn rất thoải mái.
“Vậy sao, nhưng sao ta lại cảm thấy ngươi đang tặng đầu người cho ta?”
Hoàng Đông Kiệt không cảm giác được gần đó có những người Ma giáo khác, hơn nữa cảm xúc của Tống Đằng Phi thay đổi, hắn đã biết thật sự là vận mệnh trùng hợp sắp xếp Tống Đằng Phi đến cho hắn.
“Đông Võ Vương, có phải ngươi cho rằng mình là nửa bước Đại Tông Sư hay không, dưới tình hình không có Đại Tông Sư xuất hiện, mình vô địch hiên hạ sao?”
“Nếu như ngươi có loại tâm lý này, ta hoài nghi danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh của ngươi từ đâu mà có.”
Tống Đằng Phi nhìn không quen Hoàng Đông Kiệt có một danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh, hắn đang châm chọc Hoàng Đông Kiệt là ếch ngồi đáy giếng.
“Khi ngươi châm chọc người khác là ếch ngồi đáy giếng, ngươi có ý thức được, người chân chính là ếch ngồi đáy giếng thật ra là bản thân hay không?”
Hoàng Đông Kiệt nghe ra ý châm chọc của Tống Đằng Phi, không vội vàng không nóng nảy trả lời.
“Ta! Ếch ngồi đáy giếng! Đông Võ Vương, xem ra ngươi còn chưa chân chính ý thức được ngươi đụng phải cường giả như thế nào.”
Ý châm chọc trong mắt Tống Đằng Phi càng thêm rõ ràng, trước khi hắn đi ra, Ngô Kỳ Thiên dặn dò hắn cẩn thận Đông Võ Vương, bây giờ xem ra rõ ràng là hành động dư thừa.
“Giao Thương Long Toái Phiến ra, ta có thể để lại thi thể ngươi.”
Đông Võ Vương trước mắt này có danh hiệu thiên cổ đệ nhất mưu thánh khiến cho hắn hơi thất vọng, đối với người như vậy, hắn đã không còn hứng thú nói chuyện nữa.
Hắn mang theo sát ý xông về phía Đông Võ Vương, mắt lạnh như băng phảng phất như Hoàng Đông Kiệt đã là người chết.
“Muốn Thương Long Toái Phiến, ngươi cũng xứng sao?”
Hoàng Đông Kiệt cười khẽ trả lời một câu.
“Không biết sống chết!”
Tính chất chân khí dính đen phiêu dật trên người Tống Đằng Phi, ma công vừa ra, hoa cỏ hoa cỏ trong phạm vi hơn mười thước chung quanh nháy mắt khô héo.
Năng lượng vật chất hắc ám ngưng tụ trên cơ thể Tống Đằng Phi tràn ngập sự hủy diệt, nuốt chửng, im lặng. Ngay khi cơ thể Tống Đằng Phi cử động, người hắn đã xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, không có quá trình chuyển động, giống như hắn bị mắc kẹt, Tống Đằng Phi xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Đông Kiệt mà không hề cử động.
Nhìn thân thể Hoàng Đông Kiệt không kịp phản ứng không nhúc nhích, ý cười mỉa mai của Tống Đằng Phi càng thêm rõ ràng.
Đây chính là kỳ tài triều đình toàn lực tỉ mỉ bồi dưỡng ra đấy, thật sự là chỉ có hư danh.
Hắn giơ tay lên nắm lấy đầu Hoàng Đông Kiệt, hắn muốn tháo đầu Hoàng Đông Kiệt mang về sưu tầm, thuận tiện khoe khoang với người khác.
Thấy chưa, đây chính là đầu thiên cổ đệ nhất mưu thánh đấy, cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cái gì? Chụp vào khoảng không?!”
Tống Đằng phi hụt một trảo, cảm giác thất bại nháy mắt truyền đến trong tay, hắn không bắt được thực thể mà là tàn ảnh.
Điều này khiến hắn rất nhanh giật mình, nhận thức đột nhiên đạt tới mức tối đa, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng tìm kiếm bóng dáng Hoàng Đông Kiệt.
Rất nhanh hắn thấy bóng dáng Hoàng Đông Kiệt trên một tảng đá lớn cách bên trái không xa.
“Khi nào thì...”
Ý châm chọc trong mắt Tống Đằng Phi hoàn toàn biến mất, chuyển thành ngưng trọng và cẩn thận trước nay chưa từng có.
Hắn thế mà lại không phát hiện Đông Võ Vương di chuyển đến tảng đá lớn như thế nào, chỉ riêng tốc độ này đã khiến cho hắn biết hắn phạm phải sai lầm mà một võ giả không nên phạm phải, đó chính là coi thường người khác.
“Nói thật, nếu như thức tỉnh ý cảnh võ đạo đều là trình độ như ngươi mà nói, vậy võ giả lần này cũng không có gì đáng xem.”
Hoàng Đông Kiệt hơi thất vọng nói.
Khi nghe được Đông Võ Vương đã phán đoán ra hắn đã thức tỉnh ý cảnh võ đạo, cả người hắn càng cực kỳ ngưng trọng, biết hắn thức tỉnh ý cảnh võ đạo rồi mà Đông Võ Vương vẫn có thái độ như vậy đã nói lên rất nhiều vấn đề.
“Không hổ là kỳ tài triều đình tỉ mỉ bồi dưỡng ra, ngươi có tư cách để ta sử dụng toàn lực.” Tống Đằng Phi không còn che giấu vụng về nữa, khí tràng trên người biến đổi, trong phút chốc, thiên địa thất sắc, tiếng thác nước không còn, tiếng gió không còn, lá rơi cũng dừng lại giữa không trung, đây là tinh thần dị lực, đưa người dẫn nhập vào trạng thái cảm giác siêu thời gian. Hắn không phải là Đại Tông Sư nhưng hắn có thể dựa vào ý cảnh võ đạo miễn cưỡng sử dụng được tinh thần dị lực.
Vừa ra chiêu chính là dốc toàn lực, ai bảo Đông Võ Vương quái dị khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Hắn nháy mắt xuất hiện trước người Hoàng Đông Kiệt, một quyền như thái sơn đánh tới đầu Hoàng Đông Kiệt, lúc này hắn không lấy đầu Hoàng Đông Kiệt mà đánh vỡ đầu Hoàng Đông Kiệt.
“Sao ngươi không học khôn vậy, luôn có ý tưởng với đầu của ta?”
Hoàng Đông Kiệt vừa cất giọng đã khiến cho Tống Đằng Phi cực kỳ kinh hãi, Hoàng Đông Kiệt không để ý tới những thứ này, tay nhẹ nhàng nhấc lên.
Cánh tay phải của Tống Đằng Phi nháy mắt không còn, mà cả người hắn cũng nháy mắt bay ngược ra ngoài.
Tống Đằng Phi bay ngược ra ngoài đập xuống mặt đất, chạm đất rồi lại bật lên, giống như những viên đá nhỏ nổi trên mặt nước, đập xuống đất hơn mười lần liên tiếp mới đáp xuống vách đá của thác nước.
“Ọc!”
Tống Đằng Phi bị mắc kẹt trên vách đá, bị trọng thương mất đi lực phản kháng, không ngừng hộc máu, nhưng hắn không có thời gian để ý tới thương thế trên người mà hoảng sợ nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Chân nguyên lĩnh vực! Lúc Hoàng Đông Kiệt công kích nháy mắt hắn cảm giác được chân nguyên lĩnh vực, Đại Tông Sư không chỉ sử dụng được tinh thần dị lực mà còn có được chân nguyên lĩnh vực.
Đông Võ Vương là Đại Tông Sư!
Hết chương 209.

Bạn cần đăng nhập để bình luận