Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1397: Tên điên

Chương 1397: Tên điênChương 1397: Tên điên
"Sắp, sắp tới rồi!"
Lôi Sơn Hổ sợ chết khiếp, nhưng thấy đại bản doanh Dạ Mạc Bang ở ngay trước mặt, hy vọng của hắn càng lúc càng lớn.
"Phùi"
Ngay lúc hắn chỉ cách cách cổng đại bản doanh của Dạ Mạc Bang hai mươi thước, người Dạ Mạc Bang cũng thấy hắn qua ánh lửa.
Ngay lúc hắn chuẩn bị kêu cứu, hai viên đá nhỏ xuyên qua chân hắn, khiến hắn ngã xuống đất.'Cứu, cứu ta, cứu ta với!"
Lôi Sơn Hổ ngã xuống đất không thể đứng dậy có ý thức sinh tôn đặc biệt mạnh mẽ, hắn vừa cố gắng dùng bò qua, vừa hét lên kêu cứu với những người ở đại bản doanh Dạ Mạc Bang.
"Rốp!"
Tiếng xương bắp chân bị nghiền nát nháy mắt truyền đến.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Lôi Sơn Hổ lại hét một tiếng thảm thiết, vì bắp chân còn lại của hắn cũng bị Hoàng Đông Kiệt đạp vỡ.
Lôi Sơn Hổ không kìm được hét lên thảm thiết.
Lôi Sơn Hổ vẫn đang giãy giụa, nhưng bắp chân của hắn đã bị Hoàng Đông Kiệt đè bẹp trên mặt đất, hắn không thể thoát ra được, vì vậy hắn chỉ có thể cầu nguyện những người trong đại bản doanh sẽ nhanh chóng đến cứu hắn.
Dường như Hoàng Đông Kiệt không nhìn thấy mình đang nghiền nát ống chân của Lôi Sơn Hổ thành từng mảnh, mà đứng sau lưng hắn bày ra sự điên rô, bệnh hoạn thêm cả bệnh thần kinh."Thả ra, thả ta ra, ta sẽ cho ngươi tiền, ta sẽ cho ngươi tiên của ta hết!"
"Chậc chậc, ngươi cảm thấy thế nào, mặc dù hy vọng đang ở ngay trước mắt nhưng ngươi lại dừng lại!"
"AI"
"AI"
"Điên, tên điên!"
"Tuyệt vời, ta yêu cảm giác này chết mất!"
Không biết Hoàng Đông Kiệt đã thức tỉnh thuộc tính gì, làm sát thủ làm càng ngày càng biến thái.
"Thật khiến cho người ta say mê, âm thanh của tiếng kêu thảm thiết này thực sự là âm thanh hay nhất thế gianl"
"Các ngươi thất thần đó làm gì, còn không nhanh đến cứu ta!"
Điên rồi!
Hắn chắc chắn bị điên rồi!
Lôi Sơn Hổ thấy tất cả mọi người trong đại bản doanh của bọn họ Dạ Mạc Bang đều đi ra, sát thủ này cũng không hề sợ hãi, cũng không rút lui, mà càng điên cuồng hơn.
Lôi Sơn Hổ thấy mấy chục bang chúng chạy ra khỏi đại bản doanh, nhưng kết quả là dường như bọn họ bị sát khí của tên sát thủ bệnh hoạn này làm cho sợ hãi, không dám hành động hấp tấp, hắn tức giận đến mức sắp chết ngay tại chỗ.
Lôi Sơn Hổ thấy Dạ Mạc Bang một đám đều sợ chết, đối vơi hắn dửng dưng như không, hoàn toàn không còn nịnh bợ hắn Hổ ca ơi Hổ ca à như trước đây nữa. Về phần Lôi Sơn Hổ, cả hai chân của hắn đều đã bị phế, sau này không còn giá trị gì, hắn không thể giữ được vị trí phó đường chủ nữa, cho nên bọn họ mới không sợ Lôi Sơn Hổ hậu thu tính sổ.
Bọn họ đã ở trấn Trường An lâu năm, đương nhiên biết người có sát khí như vậy sao tiểu lâu la bọn họ có thể trêu chọc được, vẫn nên chờ bang chủ bọn họ đi ra rồi nói.
Vì bọn họ có thể nhìn ra sát thủ này thật sự không dễ chọc, sát khí lờ mờ khiến bọn họ cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
"Ngươi, các ngươi!"
Bang chúng xung quanh nhìn nhau, hiển nhiên không ai muốn trở thành con chim đầu đàn.
Hai chân của hắn bị vỡ nát từ đầu gối, còn hắn vốn đã chảy máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, bây giờ thấy cảnh lòng người ấm lạnh trước mặt, sắc mặt hắn tái nhợt không còn một tia máu.
"Bộp!"
"Bộp!"
"Bộp!"
Có lẽ một chút sát khí mà Hoàng Đông Kiệt tỏa ra có hơi kinh người, kinh động đến tất cả cao tâng của Dạ Mạc Bang.
Tiếng bước chân dày đặc theo sau, dẫn đầu là bang chủ Dạ Mạc Bang Tào Dương Đức, bốn đại trưởng lão và tám đại đường chủ đều có mặt.
Lúc trước những người này sẽ không tụ tập toàn bộ như vậy, có lẽ tối nay bọn họ đang mưu đồ bí mật gì đó, thế nên tất cả cao tâng bọn họ đều ở đó.
Giờ phút này bên trong và bên ngoài Dạ Mạc Bang có hơn ba trăm người, đây chính là những người thường trú tại đại bản doanh Dạ Mạc Bang.
Vẫn còn nhiều người Dạ Mạc Bang không ở trong đại bản doanh mà gân đại bản doanh.
"Vẫn còn rất nhiều thành viên Dạ Mạc Bang sống ở mấy con phốt"
Có lẽ Hoàng Đông Kiệt quậy phá ầm ï quá, những thành viên Dạ Mạc Bang này đều lần lượt đến đại bản doanh.
"Bang chủ cứu ta, cứu ta với!"
Lôi Sơn Hổ thấy bang chủ bọn họ đi ra, hắn lập tức lệ rơi đầy mặt và cầu cứu bang chủ, bây giờ bang chủ là hy vọng duy nhất của hắn.
Nếu ngay cả bang chủ cũng từ bỏ hắn, thì hắn chỉ có một con đường chất.
Tào Dương Đức cau mày, cũng không trả lời Lôi Sơn Hổ, mà cẩn thận đánh giá Hoàng Đông Kiệt.
Lúc hắn thấy Hoàng Đông Kiệt toàn thân đỏ rực, trên người đằng đằng sát khí sát khí, khiến hắn ngạc nhiên và cảm thấy không ổn.
Ngạc nhiên là vì sao sát thủ lại tìm Dạ Mạc Bang bọn họ gây phiền toái, phải biết rằng Dạ Mạc Bang không chỉ hợp tác với tam đại tổ chức sát thủ, mà còn có quan hệ với nhiều thế lực trong kinh thành.
Theo lý mà nói, cho dù giải thưởng cho cao tâng Dạ Mạc Bang có cao tới đâu, những sát thủ đương nhiệm và sát thủ nhàn tản của bọn họ sẽ nể mặt tam đại tổ chức sát thủ mà không nhận các nhiệm vụ ám sát liên quan đến Dạ Mạc Bang bọn họ.
Chưa kể thực lực Dạ Mạc Bang bọn họ rất mạnh, không phải ai cũng có thể đụng tới.
Điều quan trọng nhất là thế giới ngầm có quy tắc của thế giới ngầm, những gì người khác không làm ngươi lại đi làm, ngươi đây không phải là khác người sao?
Tào Dương Đức ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng điều khiến hắn cảm thấy không ổn là sát thủ này rất nguy hiểm, hắn chưa bao giờ gặp qua sát khí lạnh như băng xuyên vào xương tủy như vậy. Chuyện này thật không nên, cũng không có đạo lý, sát khí mạnh mẽ như vậy, sao hắn có thể không có một chút danh tiếng nào trong giới sát thủ, hắn từ đâu chui ra?
Điều khác thường nhất là đối mặt với rất nhiều người ở Dạ Mạc Bang, hắn không hề lo lắng chút nào, vẫn bệnh hoạn cuồng vọng, bày ra tư thái kiêu ngạo với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận