Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 512. Ngọa hổ tàng long!

“Lục Trạch, mặc dù hắn đã bị đứt một tay, thực lực giảm xuống rất nhiều nhưng chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
 
“Dù chúng ta đuổi theo cũng không ngăn được hắn.”
Lý lão lo lắng Lục Trạch xúc động sẽ đưa ra quyết định sai lầm.
“Ta biết bọn ta không ngăn được hắn nhưng mục đích đuổi theo hắn không phải là vì ngăn cản mà là nhìn chằm chằm hắn, phòng ngừa trong quá trình hắn chạy trốn lại động thủ với dân chúng vô tội.”
“Mặc dù không biết phía hoàng cung vì sao không phái cường giả đi ra đuổi theo hắn nhưng trách nhiệm của chúng ta là vì bảo vệ dân thường.”
Lời giải thích của Lục Trạch khiến mọi người gật đầu, đuổi theo Lục Trạch về phía dị loại, phòng ngừa dị loại động thủ với dân chúng vô tội.
“Đáng chết, làm sao ta bành trướng lên liền cho rằng có tu vi như vậy có thể vô pháp vô thiên, lại quên mất nhân loại mới là bá chủ đại lục này.”
Mạnh Thường thấy phía hoàng cung không phái cường giả đuổi theo hắn, tuy hắn không biết nguyên nhân nhưng trái tim hắn hơi buông xuống một chút.
Nghĩ đến tình trạng của mình, hắn thầm mắng mình ngu xuẩn, quên mất vì sao nhân loại lại là bá chủ của đại lục này.
Tuy nói yêu tộc không đoàn kết nhưng nếu nhân loại không có thực lực thì làm sao có thể ngồi vững địa vị bá chủ.
“Một kiếm chém rớt một tay ta, ngay cả thời gian khiến cho ta phản ứng cũng không có, ta chính là dị loại cấp bậc yêu vương cấp hai, như thế nào cũng...”
Mạnh Thường nhìn cánh tay cụt, trong mắt đều là lửa giận và không cam lòng.
“Quái vật ẩn giấu trong hoàng cung quá mạnh, ta phải nhanh chóng rời khỏi kinh thành mới được, đợi thêm một hơi thở nữa thôi ta cũng cảm giác mạng nắm trong tay người khác.”
Mạnh Thường theo sông Thông Thiên trong thành nhanh chóng bay ra ngoài thành, một khi xuất hiện nguy hiểm, hắn có thể lao xuống sông Thông Thiên, mượn sông Thông Thiên chạy ra ngoài thành.
Phi hành của hắn sinh ra bão táp đã làm lật thuyền cá, tàu chở hàng, thuyền hoa,... trên sông Thông Thiên nhưng hắn không quan tâm đến những điều này, hắn chỉ muốn trốn thoát.
“Ô, cá của ta...”
Bên bờ một giọng nói rõ ràng truyền đến khiến cho Mạnh Thường không khỏi liếc mắt một cái. Hắn thấy một thư sinh văn nhược cầm cần câu nóng nảy như sấm, xem ra là bão táp hắn gây ra đã cuốn con cá vừa mắc câu của thư sinh đi mất.
 
Hắn không có tâm tư để ý tới nhân loại nhỏ yếu như con kiến vậy.
Hắn đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, phát hiện thư sinh đã ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt tiếp xúc không hiểu sao hắn cảm thấy bất an.
“Là ngươi! Khốn kiếp, đền cá lại cho ta!”
“Cái gì?”
Thư sinh vừa động, đối mắt Mạnh Thường trừng lớn. Hắn thấy thư sinh xuất hiện trống rỗng trước mặt mình, đúng, chính là trống rỗng.
Khoảng cách giữa hắn và thư sinh ít nhất cũng hơn ba ngàn thước, khoảng cách này hoàn toàn nằm trong phạm vi cảm giác của hắn nhưng hắn không phát giác thư sinh này di động như thế nào.
Hắn không khỏi suy nghĩ nhiều, thư sinh đã bước chân xuống.
Dấu giày bị in trên khuôn mặt của hắn và hắn bị đá vào một khu rừng nhỏ không có người. “Ầm!”
Rừng cây nhỏ đã được tẩy lễ mạnh mẽ, hầu hết các cây cối bị xé toạc và sụp đổ, một hố lớn xuất hiện ở giữa.
“Đây là kinh thành, đây là kinh thành ngọa hổ tàng long, gặp quỷ rồi, trước đây ta đã tới đây như thế nào, lần đầu tiên biết kinh thành hung hiểm như vậy.”
Mạnh Thường bò ra từ trong hố lớn, nơi hắn đã đụng phải lão quái vật không biết rõ.
Hoàng cung có một vị thì thôi, bây giờ trong thành còn có một vị, còn bị hắn đụng phải.
“Các hạ hẳn là cường giả ẩn thế mặc kệ thế sự đúng không? Lúc trước ta bạo động, ngươi không đi ra ngăn cản ta chứng tỏ ngươi không muốn quản chuyện của ta.”
“Bây giờ đôi mắt ta vụng về, quấy rầy niềm vui câu cá của các hạ, ta xin lỗi.”
“Nếu chỉ vì cá, ta sẽ đền cho ngươi!”
Lực yêu quỷ của Mạnh Thường bao phủ sông Thông Thiên, tay hắn vừa nhấc lên, lượng lớn cá bị hắn mạnh mẽ bắt ra đưa tới trước mặt thư sinh.
“Đây là vấn đề cá sao, vốn ngươi làm chuyện của ngươi, ta câu cá của ta, không liên quan đến nhau nhưng ngươi hết lần này tới lần khác đến trêu chọc ta, làm rối loạn tâm tình của ta.”
“Tu hành để ý nhất chính là tâm cảnh, quấy nhiễu tâm cảnh của ta chỉ bồi thường một con cá là xong việc sao?”
Thư sinh lạnh lùng nói.
“Vậy ngươi muốn gì?”
 
Mạnh Thường biết việc này không dễ giải quyết nhưng hắn vẫn cố gắng bất chấp hỏi. “Giết ngươi!”
Mạnh Thường nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Đến mức như vậy sao, chỉ vì một con cá!”
Mạnh Thường cũng tức giận, hắn cảm giác cường giả nhân loại này thật là không nói lý lẽ.
“Đúng, trong mắt ta, ngươi ngay cả một con cá cũng không bằng.”
Thư sinh không nhanh không chậm nói.
“Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc ta rồi sao? Ta biết người như các ngươi cầu tiên, không quan tâm sinh tử trăm họ nhưng ngươi cũng sợ nghiệp hỏa quấn thân.”
“Nếu như người nơi đây vì ngươi mà chết, nghiệp hỏa này ngươi có muốn gánh chịu hay không cũng phải gánh.”
“Ngươi có chắc chắn là ngươi muốn bức ta nóng nảy không?”
Mạnh Thường từ một cước vừa rồi đã biết mình không phải là đối thủ của thư sinh này nhưng hắn cũng không phải không có thủ đoạn thoát thân.
“Vậy thử xem!”
Lời nói của thư sinh khiến sắc mặt Mạnh Thường biến đổi, hắn cho rằng thư sinh sẽ thỏa hiệp, ai ngờ thư sinh lại thật sự bức hắn.
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi, nghiệp hỏa một khi quấn thân, nhân loại các ngươi đừng nói cầu tiên, ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Muốn cho ta nghiệp hỏa quấn thân, vậy ngươi cũng phải làm được mới được.”
Thư sinh ra vẻ không sợ hãi nói.
“Nhân loại chết tiệt, đây là ngươi tự tìm!”
Mạnh Thường thấy thư sinh không nhượng bộ, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, thả yêu vực ra, muốn nhét toàn bộ người của khu vực này vào.
Thư sinh động, một quyền đánh tan yêu vực của Mạnh Thường.
Một màn này khiến cho Mạnh Thường trợn tròn mắt, hắn chưa từng hoài nghi nhân sinh như vậy, lại có người đánh tan yêu vực của hắn.
Hơn nữa còn là một quyền!
Lúc này, Mạnh Thường không dám đợi lâu, trong đầu chỉ muốn chạy trốn, mãnh liệt quay đầu lao vào trong sông Thông Thiên.
Khóe miệng thư sinh hiện lên một chút mỉa mai, hai tay chậm rãi khép lại.
 
Sông Thông Thiên tỷ tỷ tấn nước đang chảy trong phút chốc đã đảo ngược dòng chảy, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện. Từ đầu thành đến cuối thành, sông Thông Thiên nhổ đất bay lên thoát ly khỏi dòng sông, dựng đứng lên về phía trời cao.
Mọi người trong thành đều nhìn thấy cảnh này!
Sau đó mọi người trong thành đều sửng sốt!
Đây có còn là điều mà nhân loại có thể làm được không?
Đem toàn bộ dòng sông từ đầu thành đến cuối thành đổ ngược lên, đây là thật sự làm cho sông Thông Thiên trở thành một dòng suối nhỏ...
Hết chương 512.
Bạn cần đăng nhập để bình luận