Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 889. Không trâu bắt chó đi cày!




Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Tần Bác Văn không lương tâm, hắn biết phần lớn quyền lực trong liên bang đều nằm trong tay người Diệu Hạ.
Trong số mười ba nghị viên trung tâm của liên bang Đại Hạ, ngoại trừ nghị viên trưởng là hắn ra, bảy danh ngạch còn lại thuộc về người Diệu Hạ, chỉ có năm danh ngạch được phân chia từ các nước trên thế giới.
“Ta chỉ là một chức vị hư cấu thôi. Đừng hỏi ta những vấn đề như vậy. Ngươi cứ tự mình đưa ra quyết định!”
Hoàng Đông Kiệt biết mình có quyền lực rất lớn, có một phiếu quyền quyết định nhưng không muốn can thiệp vào quá nhiều công việc của liên bang.
“Làm sao có thể được? Ngươi là nghị viên trưởng của liên bang. Sự phát triển của liên bang Đại Hạ không thể tách rời khỏi ngươi. Để liên bang sớm ngày vận hành, ngươi mau chóng bồi dưỡng căn cơ của chính mình đi.”
Tần Bác Văn không có người ngoài thì thẳng thắn nói.
Hoàng Đông Kiệt không trả lời mà nhìn vào báo cáo trên bàn, trong đó, danh sách xếp hạng Dị Năng Giả toàn cầu và danh sách lực lượng Đại Tông Sư toàn cầu là dễ thấy nhất.
Đệ nhất Đại Tông Sư toàn cầu trên bảng: Hạ Hồng Đông.

Vị trí thứ hai: Hà Hữu Đạo.
Vị trí thứ ba: Giang Phong Viễn.
Vị trí thứ tư: Gia Cát Tu Dương.
Vị trí thứ năm: Trần Thiên Nam.
Vị trí thứ sáu: Kevin Milan.
Vị trí thứ bảy: La Mạn.
Vị trí thứ tám: Tề Tường Hải.
Vị trí thứ chín: Kavin.
Vị trí thứ mười: Barron.
Chính vì năng lực chiến đấu tổng thể tương đối mạnh nên những Đại Tông Sư toàn cầu này mới có tên trong danh sách.
Hoàng Đông Kiệt nhìn tài liệu trên tay có rất nhiều trang, biết đây là thông tin chi tiết về các Đại Tông Sư nói trên và các báo cáo liên quan từ các Đại Tông Sư khác.
Trong danh sách vì sao lại không có hắn, hắn đã ở cảnh giới Thiên Nhân, người khác sao lại không biết xấu hổ mà đưa hắn vào chứ.
Sau khi đọc bảng xếp hạng sức chiến đấu của Đại Tông Sư, Hoàng Đông Kiệt cầm bảng xếp hạng Dị Năng Giả lên xem, so với bảng xếp hạng của Đại Tông Sư thì hầu hết bảng xếp hạng Dị Năng Giả phần lớn đều là danh hiệu.
Số một trên bảng xếp hạng Dị Năng Giả toàn cầu: Mạt Nhật.
Vị trí thứ hai: Hắc Hoàng.
Vị trí thứ ba: Thần Phạt.
Vị trí thứ tư: Độc Long.
Vị trí thứ năm: Thiên Quan.
Vị trí thứ sáu: Mặt Nạ Khủng Bố.
Vị trí thứ bảy: Minh Vương.
Vị trí thứ tám: Giám Ngục Trưởng.
Vị trí thứ chín: Chiến Thần.
Vị trí thứ mười: Nữ Thần Đại Địa.
Ngoại trừ Mạt Nhật, tất cả đều là cấp S.

Vốn dĩ việc đưa Mạt Nhật vào danh sách là không phù hợp, nhưng người dân Diệu Hạ lại hoài niệm, danh hiệu Mạt Nhật đã xếp hàng đầu trong hơn một thế kỷ qua, không ai đồng ý để Mạt Nhật ra khỏi danh sách.
Dù danh sách đầy danh hiệu nhưng Hoàng Đông Kiệt là nghị viên trưởng, có thể xem qua thông tin chi tiết của bất kỳ ai.
Hắc Hoàng người Đức Lai Ân Đặc, năng lực: điều khiển năng lượng, năng lượng là gì, ai đã đi học đều biết động năng, điện năng, nhiệt năng... đều thuộc về năng lượng. Hắn không chỉ có thể hấp thụ và giải phóng mọi năng lượng mà còn có thể chuyển hóa và đồng hóa năng lượng.
Tế bào của cơ thể con người cần năng lượng, hắn dựa năng lực này đã sống rất lâu, bây giờ hắn đã gần hai trăm tuổi.
Hắn là người khiêm tốn, nếu không thành lập liên bang, lực lượng mở rộng, liên bang khó có thể phát hiện ra hắn.
Thiên Quan, Dị Năng Giả cấp S ẩn sâu của Diệu Hạ, Mặt Nạ Khủng Bố, Minh Vương, Giám Ngục Trưởng... đều là Dị Năng Giả cấp S lâu đời. Nếu không phải vì sự thống nhất quyền lực chính trị toàn cầu, sự tồn tại của bọn họ sẽ ít được biết đến.
“Nghị viên trưởng, liên bang vừa mới thành lập, còn rất nhiều việc cần phải tiến hành. Các nghị viên trung tâm phải được xác định mới được, nếu không khối lượng công việc...”
Tần Bác Văn vẫn đang nỗ lực không mệt mỏi để thuyết phục Hoàng Đông Kiệt lựa chọn những nghị viên trung tâm của liên bang.
Hoàng Đông Kiệt phớt lờ, tiếp tục xem tài liệu trên màn hình thì thấy “Kế hoạch cường hóa quân đội.”
“Kế hoạch di dân.”
“Kế hoạch cải thiện môi trường.”
“Kế hoạch thu dụng và giam giữ các vật quỷ dị.”
“Kế hoạch mở rộng Thủ Dạ Nhân.”
Mí mắt Hoàng Đông Kiệt giật giật, có rất nhiều tài liệu, báo cáo đang chờ hắn phê chỉ thị, điều này không phải muốn làm hắn mệt chết sao.
“Các nghị viên trung tâm viên các ngươi biểu quyết là được rồi. Chuyện này ngươi không cần hỏi ta. Ta chỉ muốn làm nghị viên trưởng trên danh nghĩa thôi, không muốn lo việc gì!”
“Các kế hoạch báo cáo này các ngươi xem mà làm!”
Hoàng Đông Kiệt nói xong liền phóng ra một tấm gương lớn, bước vào trong gương rồi bỏ chạy.

“Nghị viên trưởng chạy rồi, ta phải làm sao?”
Triệu Thiên Long là một trong những nghị viên trung tâm, thấy nghị viên trưởng bỏ chạy bèn hỏi ý kiến những người khác.
“Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Nếu không muốn chết vì kiệt sức thì nên nhanh chóng lựa chọn những nghị viên trung tâm còn lại. Chỉ cần phần lớn quyền lực của liên bang nằm trong tay Diệu Hạ chúng ta thì mọi chuyện khác đều không không quan trọng!”
Nghị viên Phương Lạc Nam nói.
“Diệu Hạ chúng ta có bảy chỗ, còn trống ba chỗ, ta có một ứng cử viên đặc biệt thích hợp!”
An Thư Võ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ai?”
Những người khác nhìn An Thư Võ hỏi.
“Em trai của nghị viên trưởng, Hoàng Khải!”
An Thư Võ trả lời.
Những người khác vừa nghe xong đôi mắt đã sáng lên. Tuy Hoàng Khải không hiểu việc quyết định chính trị nhưng hắn là em trai của nghị viên trưởng, thế là đủ.
Nếu có chuyện gì hãy để Hoàng Khải khơi thông với anh trai của hắn, dù bọn họ có quyết định sai lầm thì người bị ăn mắng trước mắt là Hoàng Khải. Vì là em trai nên Hoàng Khải có thể sẽ ít bị anh trai mắng hơn.
Không có việc gì, Hoàng Khải có thể đại diện cho nghị viên trưởng tại hội nghị và đàn áp các nghị viên phương Tây khác.
“Tán thành!”
“Tán thành!”
“Tán thành!”
Bọn người Tần Bác Văn đều đồng ý.
Hết chương 889.

Bạn cần đăng nhập để bình luận