Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1102. Nhân loại hung tàn!




Hiện tượng thiên văn thay đổi, không khí lạnh vô tận từ Vipotensa theo từng đợt lan ra ra ngoài.
Lấy nó làm điểm khởi đầu, băng trên mặt đất nhanh chóng lan ra các khu vực xung quanh, trong phút chốc, thung lũng tuyết biến thành thung lũng băng.
Không chỉ vậy, ngay cả các phân tử thuộc tính ma lực trong không khí cũng bị đóng băng.
Tương đương nguyên tố ma lực thung lũng bị cách ly.
Đây là chuyên môn nhằm vào ma pháp sư, nếu ma pháp sư tiêu hao hoàn ma lực tự thân sẽ rất khó hấp thu phần tử ma lực trong không khí mà khôi phục ma lực.
“Lạnh quá!”
Bọn người Bối Nhĩ xa xa quan sát trận chiến, tuy dùng các loại ma pháp chống lạnh bảo vệ cơ thể nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, hơi thở thở ra thấy rõ sương trắng.
Vipotensa vỗ cánh bay ngang tầm với Hoàng Đông Kiệt, đôi mắt rồng màu vàng kim nhìn thẳng vào Hoàng Đông Kiệt.
Rõ ràng là muốn lôi Hoàng Đông Kiệt vào thế giới tinh thần tấn công hắn.
“Đừng nhìn vào mắt nó!”
Negan Culadra Leihou nhìn ra cái gì, vội vàng hét lên với bọn người Bối Nhĩ.
bọn người Bối Nhĩ phản ứng rất nhanh, vội vàng hạ tầm mắt xuống không nhìn vào mắt cự long.
Nhưng ngay cả khi bọn họ không nhìn thẳng vào mắt cự long, lực lượng đến từ tinh thần vẫn khiến đầu bọn họ cảm giác nặng nề và áp lực.
Mặc dù chiêu này không nhằm vào bọn họ nhưng lực lượng yếu ớt vẫn ảnh hưởng đến bọn họ. Lujati thương thế còn không chưa tốt sắc mặt tái nhợt, nàng nhận ra mình và Nhất Dạ đã may mắn cỡ nào mới trốn thoát được, vậy là trước đó Vipotensa đã không nghiêm túc chiến đấu.
Lão gia tử rất mạnh khiến cho Vipotensa không thể không nghiêm túc.
“Tinh thần lực thật là đáng sợ!”
Luân Nạp thân là thi vu, lại là đại pháp sư vong linh, lực lượng tinh thần dữ dội cường đại, nhưng so với Vipotensa quả thực là một trời một vực.
Trận chiến trong khoảng không khiến con ngươi rồng của Vipotensa co lại.
“Chết tiệt, không đúng, sao một nhân loại như ngươi lại có lực lượng tinh thần khổng lồ như vậy!”
Vipotensa nghĩ một nhân loại có cường đại hơn chăng nữa, lực lượng tinh thần cũng không thể so sánh với một cự long, ai ngờ tinh thần va chạm nhau, ngược lại nó là yếu thế.
Điều này khiến cho nó không thể không sợ hãi, tinh thần lực vẫn là khuyết điểm của nhân loại, hắn không phải dị loại, sao có thể có được tinh thần lực khổng lồ như vậy.
Chờ một lúc vẫn không thấy ông lão đáp lại, sắc mặt của Vipotensa hoàn toàn tối sầm.
Đây là đang coi thường nó!
Nó bị một nhân loại khinh thường.
Khoảng không rung chuyển, năng lượng ngoài thân của Vipotensa cũng sắp tràn ra.
“Gầm!”
Vipotensa thịnh nộ tấn công một kích!
Long tức hoàn toàn bao trùm bóng dáng Hoàng Đông Kiệt.
Bọn người Luân Nạp đều trở nên căng thẳng, long tức quá nhanh, bọn họ chưa kịp phản ứng thì long tức đã nuốt chửng toàn bộ bóng dáng đoàn trưởng.
Dù tin tưởng vào đoàn trưởng nhưng không thấy được đoàn trưởng bọn họ vẫn lo lắng.
Không ít người của thế lực khác cảm thấy Hoàng Đông Kiệt rất khó còn sống dưới đòn tấn công này, đòn này thật sự nhanh và mạnh, năng lượng thâm trầm đáng sợ không phải là thứ sức người có thể chống đỡ được.
Người giáo đình Hắc Ám còn chưa có kết luận, nhưng bọn hắn cũng cảm thấy dưới một đòn này dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Long tức dần dần tiêu tan!
Mọi người lại thấy Hoàng Đông Kiệt lần nữa, tất cả đều sửng sốt.
Lông tóc không tổn hao gì, vậy mà hắn lông tóc không tổn hao gì!
“Miễn dịch, miễn dịch ma pháp, ngươi dùng miễn dịch ma pháp để đỡ đòn này của ta!”
Vipotensa thấy ánh sáng trên người ông già, ánh mắt không khỏi căng thẳng, dũng giả năm đó cũng không nhẹ nhàng đỡ một kích của nó như thế.
Ông già này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không chỉ tinh thần lực mạnh quá đáng, mà trình độ ma pháp cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của nó.
“Đến lượt ta!”
Hoàng Đông Kiệt không biết tại sao, chỉ muốn đánh một trận sảng khoái.
Vừa có ý nghĩ này, hắn không nhịn được cởi áo ra hít một hơi, cơ thể hắn đột nhiên bành trướng.
Thân cao quá 2,35 mét, kỳ quái chính là quần của hắn cũng không vì thân thể bành trướng mà bung rách.
Trong phút chốc, một người cao gần hai trăm mét xuất hiện trước mặt mọi người, thân hình lớn hơn Vipotensa một chút.
“Đây là ma pháp gì vậy?”
“Không lẽ hắn là tộc người khổng lồ?”
Mọi người trợn mắt, một ông già chợt biến thành một người đày cơ bắp cao hai trăm mét, cơ thể này tràn ngập lực lượng to lớn.
Ngay cả bọn người Bối Nhĩ thấy đoàn trưởng một thân vạm vỡ cũng vô cùng kinh ngạc.
Tuy Vipotensa kinh ngạc không biết đây là ma pháp gì mà có thể khiến cho một nhân loại biến thành như vậy, nhưng nó rất nhanh không nhịn được cười khẩy.
Từ tư thế của nhân loại này, nó có thể biết hắn đang chuẩn bị chiến đấu giáp lá cà với nó.
Chuyện này quả thực rất buồn cười, rõ ràng trình độ ma pháp và tinh thần lực nhân loại này tinh thông, vậy mà lại lựa chọn đối đầu trực diện với nó.
Thực sự nghĩ mình không có khuyết điểm, thực sự nghĩ mình có thể dựa vào thân thể cá nhân một mình đấu cự long sao?
Hoàng Đông Kiệt không quan tâm Vipotensa đang nghĩ gì, hắn lập tức lao tới đấm vào đầu Vipotensa.
Vipotensa không trốn tránh, mạnh mẽ đỡ đòn, sau đó nó hối hận.
Vốn dĩ nó muốn cho nhân loại này thấy thân thể phàm nhân của mình yếu đuối đến mức nào, nhưng ai ngờ đòn này lại khiến đầu nó choáng váng.
“Gầm!”
Vipotensa tức giận chống trả, nó muốn nói với nhân loại này: ngươi đừng có hối hận, ngươi chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi, nhân loại sinh ra đã có thân thể yếu đuối không thể thay đổi được.
Long trảo hùng mạnh như núi Thái Sơn giáng xuống, tư thế như sắp xé cơ thể Hoàng Đông Kiệt thành thịt nát, ai ngờ những móng vuốt rồng đó giáng xuống, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Đôi mắt của Vipotensa lại co rúm lại, đây là loại quái vật gì vậy, tại sao cơ thể hắn lại cứng như vậy, long trảo của nó ngay cả vết hằn trên cơ thể Hoàng Đông Kiệt cũng không tạo ra được.
Đây thật sự là nhân loại sao?
Nó không kịp kinh ngạc, vì Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn không cho nó cơ hội, hắn tiến lên đấm một quyền vào Vipotensa.
Nhất chiêu nhất thức đều không có tổ chức, giống như một đứa trẻ đang đánh nhau.
Có lúc nào Vipotensa tức giận như vậy, nó cũng không quan tâm đến cái gì nữa, giống như lúc còn nhỏ đánh nhau với dã thú, nó cắn xé Hoàng Đông Kiệt.
Hết chương 1102.

Bạn cần đăng nhập để bình luận