Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 97. Hắn quả thật không phải là con người!




Hoàng Đông Kiệt biết nhi tử đến cũng không vội, hai thằng nhóc này vừa đến Quy Vân sơn trang nhất định là đi gặp ngoại công của bọn chúng trước sau đó mới đến hậu sơn.
Hắn đứng trước ngôi mộ của thê tử quá cố, muốn lộ ra một bóng dáng cô đơn cho bọn trẻ xem, muốn cho bọn trẻ biết hắn không dễ dàng, hắn vất vả, hắn cô đơn nhưng hắn mới đứng vài phút đã mệt mỏi.
Dứt khoát hắn cũng không diễn kịch nữa, thích làm gì thì làm, sau đó hắn trở lại trước cửa nhà gỗ, thân thể ngã ra sau, hắn nằm trên ghế đu nhàn rỗi.
Qua hồi lâu, hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn dẫn Kiều Vân Nhi đi tới hậu sơn.
“A, các ngươi tới rồi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy bọn trẻ đến cũng không đứng dậy, nằm trên ghế đu vẫy tay chào hỏi. Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn liếc nhau một cái, nội tâm đồng thời thở dài một hơi, phụ vương thật sự không cứu được, tật xấu cũ cũng mang đến nơi này.
Vốn thấy gần mộ mẫu thân có một căn nhà gỗ nhỏ thì rất ngạc nhiên, nhưng thấy phụ vương trên ghế đu trước cửa nhà gỗ thì cảm thấy cũng không quá ngạc nhiên.
Phụ vương đã phế thành như vậy, thật sự trở thành người chơi bời lêu lổng rồi.
Aiz, phụ vương dã tâm bừng bừng đã đi đâu rồi, chẳng lẽ bị chó dẫn đi mất rồi sao?
Thấy phụ vương lười biếng đến cực điểm nằm trên ghế đu bắt chéo chân, trên mặt cười hì hì, không có dáng vẻ vương gia nên có, sự nghiêm túc và khí chất trước kia hoàn toàn không còn, cả người giống như sắp biến thành khu cước đại hán. (*)
(*) Khu cước đại hán: kẻ lôi thôi nhếch nhác.
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn bất đắc dĩ lắc đầu, phụ vương phế rồi, ra khỏi vương phủ thì phụ vương trở nên phế đi.
“Còn thất thần làm gì, còn không mau thắp hương cho mẫu thân các ngươi đi.”
Hoàng Đông Kiệt thúc giục.
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn vừa nghe, chỉ có thể bỏ lại những tạp niệm khác ra sau đầu, trước tiên thắp hương cho mẫu thân rồi nói.
Thắp hương xong, khấn vái vài lời, hai huynh đệ bọn họ vào nhà gỗ cùng phụ thân tâm sự. “Cô trượng ta đến tìm ngươi, nha, hai đại biểu ca đẹp trai cũng ở đây, ôm một cái đi!”
Phụ tử còn chưa tâm sự, Vương Quả Nhi đã chạy tới.
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn thấy nhóc con dễ thương cũng rất vui vẻ ôm lấy nàng.
“Đại tỷ tỷ thật xinh đẹp, chẳng lẽ vị đại tỷ tỷ xinh đẹp này là tẩu tẩu của ta, nhị biểu ca ngươi đụng phải vận cứt chó sao?”

Vương Quả Nhi thấy Hoàng Thiên Khải và Kiều Vân Nhi kề bên nhau rất gần, biết bọn họ là một đôi.
“Tiểu muội muội thật đáng yêu, tỷ tỷ ôm một cái!”
Vương Quả Nhi quá khiến người ta yêu thích, Kiều Vân Nhi nhịn không được ôm lấy Vương Quả Nhi.
“Oa, tỷ tỷ, tỷ không chỉ xinh đẹp mà còn thơm nữa.”
“Nhóc con này thật biết nói chuyện, thật khiến người ta yêu thích, đi, tỷ tỷ dẫn ngươi ra ngoài chơi.”
Kiều Vân Nhi rất hiểu chuyện, biết phụ tử tâm sự không cần có người ngoài, nàng mượn cơ hội dẫn Vương Quả Nhi đi ra ngoài.
“Cô trượng, hồ lô đường.”
Vương Quả Nhi đưa tay về phía Hoàng Đông Kiệt, phảng phất như không có hồ lô đường nàng sẽ không rời đi.
“Thật hết cách với ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt cười cười, bất đắc dĩ lấy một xâu hồ lô đường từ trong tay áo ra cho Vương Quả Nhi.
Vương Quả Nhi lấy được hồ lô đường thì vui vẻ đi theo Kiều Vân Nhi, chỉ là hộ vệ bên cạnh Vương Quả Nhi hơi khẩn trương, những hộ vệ này rõ ràng biết thân phận của Kiều Vân Nhi. Bọn họ tin tưởng Hoàng Thiên Khải nhưng thanh danh của Kiều Vân Nhi rất kinh khủng, tiểu thư của bọn họ rất yếu ớt, không cẩn thận bị Kiều Vân Nhi đả thương thì bọn họ sẽ đau lòng. Cửa nhà gỗ bị đóng lại, trong nhà gỗ im ắng, chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa, Hoàng Thiên Trấn rốt cục nhịn không được mở miệng.
“Nhị đệ, nữ nhân kia là nữ la sát đúng không, sao ngươi lại ở cùng nàng?”
Hoàng Thiên Trấn không đối chọi với phụ vương của hắn mà trước tiên đối chọi với lão đệ hắn.
“Ta thích nàng, nàng thích ta, hai bên tình nguyện ở bên nhau không phải là rất bình thường sao?”
Hoàng Thiên Khải không nhanh không chậm nói.
“Nàng chính là nữ la sát giết người vô số, có thể nói một nửa thế lực trong thiên hạ nàng đều đã trêu chọc, ngươi có bao nhiêu mạng nhỏ mà ở cùng nàng?”
Hoàng Thiên Trấn rất để ý chuyện lão đệ nhà mình ở cùng nữ la sát, thật sự là nữ la sát gây phiền toái quá lớn, hắn sợ lão đệ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngươi quản ta sao, phụ vương cũng không thèm để ý ta và nàng ở cùng nhau, ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”
Hoàng Thiên Khải phụng phịu nói.

“Phụ vương, ngươi già rồi nên lẫn sao, chuyện này cũng không ngăn cản hắn?”
Hoàng Thiên Trấn khó tin nhìn phụ vương, phụ vương biết việc này thế nhưng không ngăn cản, cứ như vậy không lo lắng cho hài tử của mình sao.
“Ôi đau.”
Hoàng Thiên Trấn nháy mắt bị phụ thân đánh vào đầu, đang ôm đầu kêu đau.
“Không biết lớn nhỏ, nhìn ta giống như một người già rồi nên lẫn hả? Sau này nói chuyện chú ý một chút, ta chính là phụ thân của các ngươi, các ngươi phải tôn trọng ta.”
“Phụ vương, ngươi biết nữ la sát, nhị đệ ở cùng nữ la sát, ngươi không sợ nữ la sát sẽ liên lụy đến nhị đệ sao?”
Hoàng Thiên Trấn thu liễm rất nhiều nhưng hắn vẫn không rõ vì sao phụ vương ủng hộ nhị đệ và nữ la sát ở bên nhau.
“Vân Nhi bây giờ là cường giả Tông Sư, ta không có liên lụy đến nàng đã là không tệ rồi, sao Vân Nhi có thể liên lụy đến ta chứ?”
Hoàng Thiên Khải bất mãn phản bác một câu.
Hết chương 97.

Bạn cần đăng nhập để bình luận