Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 100: Chỉ Có Chết!

Chương 100: Chỉ Có Chết!Chương 100: Chỉ Có Chết!
         Sải bước trên con đường phồn hoa, trong tay Trần Trầm có thêm một cái bình nhỏ, bên trong đựng một ít Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch.
Sư phụ từng nói, tu vi của hắn tăng lên quá nhanh không hẳn là tốt, bởi vì thân thể không cách nào thích ứng lực lượng đột nhiên tăng mạnh, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng ngủ quá sập giường, ăn quá rụng răng.
Cho nên từ đó hắn vẫn luôn không dùng đến thiên tài địa bảo tu luyện.
Nhưng hôm nay…
Trần Trầm lắc đầu, thân ảnh có chút đìu hiu, vừa đi vừa uống cạn bình Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch trên tay.
Linh khí cường đại lập tức tràn ngập cơ thể hắn, tu vi bằng mắt thường có thể thấy bằng đầu tăng lên.
Chưa đi được mười mét, hắn đã từ Trúc Cơ trung kỳ nhảy thẳng lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Đương nhiên, không phải hắn kiêng kỵ Tề Bất Phàm, bằng vào thực lực của hắn, dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể giải quyết một Trúc Cơ đỉnh phong như Tề Bất Phàm.
Khiến hắn kiêng kỵ chính là kẻ đứng sau Tề Bất Phàm.
Tiện tay vứt đi cái bình rỗng, Trần Trầm bước nhanh hơn.
Gió đêm thoảng qua, cảm giác mát lạnh đánh úp lại.
Nội tâm Trần Trầm lạnh như băng sương, sát ý không cách nào thu liễm.
Về phần một vạn linh thạch tiền cược, hắn đã sớm ném ra sau đầu.
Chẳng lẽ bảo hắn cầm phiếu đánh bạc nhuốm máu Trương Kỵ đi đổi linh thạch à?
Hắn còn chưa đến mức thiếu thốn như vậy.

Hoa Nguyệt Lâu.
Đêm nay đèn đuốc sáng trưng, khách nhân nối liền không dứt.
Cố Khuynh Thành nhìn khách quý hoa phục tới tới lui lui, nội tâm thầm vui sướng.
Nàng thành công rồi!
Mời Tề Bất Phàm ngủ lại Hoa Nguyệt Lâu, sinh ý lần này nàng kiếm được lợi lớn.
Ban ngày, Tề Bất Phàm đánh bại Lâm Tiến, thanh danh đại chấn, trực tiếp vọt lên đứng hàng thứ hai Thiên Kiêu Bảng, danh tiếng nhất thời không đo đếm được.
Vị tân vương xếp hàng thứ nhất hiện đang ở trong hoàng cung, cũng đâu thể chạy đến đây được.
Cho nên, theo một nghĩa nào đó, Tề Bất Phàm chính là Thánh tử mạnh nhất có thể ở bên ngoài.
Mà người như vậy hiện tại đang ở Hoa Nguyệt Lâu, đây là bực nào vinh hạnh?
Không chỉ đánh bại đám oan gia đồng nghiệp, ngay cả mấy cái tửu lâu, khách sạn như Tử Khí Các… Cũng bị nàng giẫm nát dưới chân.
Có thể đoán được, nếu như ngày mai U Lạc Tông thuận lợi tiến vào ba mươi sáu tông, danh khí Hoa Nguyệt Lâu cũng sẽ nâng lên một cấp bậc.
Nghĩ đến đây, Cố Khuynh Thành cảm thấy uất ức mà mình phải chịu mấy ngày nay là đáng giá.
Nói thật, tên Tề Bất Phàm này biểu hiện ra ngoài là hào hoa phong nhã, kỳ thật nội tâm cuồng ngạo, không coi ai ra gì, cũng không dễ sống chung.
Nếu không phải hắn là Thánh tử bài danh hàng đầu, nàng đã sớm đá đít hắn đi.
Thời điểm Cố Khuynh Thành đang nghĩ mông lung, bất chợt, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
- Hắn ta đến Hoa Nguyệt Lâu làm gì?
Cố Khuynh Thành cảm thấy nghi hoặc, người nàng thấy không phải ai khác, chính là Trần Trầm vừa bước vào.
Nhìn thấy Trần Trầm, thần sắc Cố Khuynh Thành phức tạp, lần trước nàng đã chứng kiến thủ đoạn kinh doanh của vị Thiên Vân Tông Thánh tử này, chẳng biết tại sao, nàng lại sinh ra cảm xúc khác với hắn.
Đó là loại cảm xúc anh hùng nhìn thấy anh hùng.
Đáng tiếc, Thiên Vân Tông Thánh tử không thể nào chuyên tâm đi kinh doanh kỹ viện.
Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu, bước đến nghênh đón thân ảnh kia, trên mặt lộ ra tươi cười chuyên nghiệp.
- Thiên Vân Tông Thánh tử, ngài sao lại cất công đại giá quang lâm Hoa Nguyệt Lâu? Lần này Khuynh Thành vẫn nhớ giáo huấn, nếu ngài muốn chơi gái không trả tiền, Khuynh Thành tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Trần Trầm liếc nhìn Cố Khuynh Thành, trên mặt không có dị sắc, chỉ thản nhiên nói:
- Ta đến tìm Tề Bất Phàm, hắn ở đâu?
Cố Khuynh Thành vô thức nhìn lên lầu cao, bất quá, lúc này khóe mắt liếc thấy vết máu trước ngực Trần Trầm.
Thấy có máu, Cố Khuynh Thành thoáng cái đề cao cảnh giác, tươi cười trên mặt biến mất tăm, trầm giọng nói:
- Thánh tử, ngài đến tìm Tề Bất Phàm làm gì?
- Tìm hắn tính sổ.
Trần Trầm lạnh lùng đáp, sau đó không để ý đến Cố Khuynh Thành, cứ thế bay thẳng đến lầu cao.
- Aiz! Thánh tử, ngươi chờ một chút, hiện tại Tề Bất Phàm đang chúc mừng trên tầng cao nhất, bên cạnh còn có hai vị Thánh tử, hơn nữa nếu tìm hắn tính sổ sao ngươi không đợi đến mai? Hoa Nguyệt Lâu của ta không chịu nỗi giày vò đâu…
Cố Khuynh Thành vô thức muốn ngăn cản, thế nhưng thời điểm nàng sắp đến gần Trần Trầm, một cỗ khí tức kinh người từ Trần Trầm bộc phát.
Bên trong ẩn chứa long uy kinh khủng, còn kèm theo sát ý đáng sợ.
Đứng trước cỗ uy áp này, Cố Khuynh Thành đứng sững tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Khách nhân chung quanh cũng cảm nhận được luồng khí tức này, lập tức quay đầu bỏ chạy, không bao lâu sau, Hoa Nguyệt Lâu trống trơn.
Cộp cộp… Cộp cộp.
Trần Trầm bước lên từng bậc thang, Cố Khuynh Thành nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng khó hiểu.
Hôm nay tựa hồ Thiên Vân Tông Thánh tử không giống với lúc trước, không còn là vị công tử trẻ tuổi lúc nào cũng cười hì hì, mà đã là một Thánh tử cao cao tại thượng, mạc thị thương sinh.
Mắt thấy Trần Trầm sắp đi đến tầng cao nhất, nhưng Cố Khuynh Thành không dám ngăn cản, thậm chí cũng không dám lớn tiếng hô lên.
Ân oán giữa tu tiên giả không giống với đám kỹ viện bọn họ đấu nhau, chuyện này… không phải chuyện nàng có thể tùy tiện nhúng tay vào.

Trần Trầm đi đến tầng cao nhất.
Trong phòng bao vọng ra từng đợt huyên náo, trong đó có thanh âm của Tề Bất Phàm.
Chỉ cần có hắn… Là đủ!
Không chút chần chờ, Trần Trầm đẩy cửa phòng bao.
Bầu không khí ồn ào náo động trên trong thoáng cái im bặt, đám cô nương kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.
- Trần Trầm, ngươi đến làm gì? Chẳng lẽ định nhận sai với ta à?
Nhìn thấy là Trần Trầm, trong mắt Tề Bất Phàm vụt qua một tia ngoài ý muốn.
Bên cạnh hắn còn có hai vị Thánh tử, đều là Trúc Cơ đỉnh phong, phân biệt đứng hàng thứ sáu cùng thứ chín Thiên Kiêu Bảng. Lúc này, mặt cả hai đã đỏ bừng.
- Ha ha, Tề sư huynh, ta thấy lần này hắn đến chính là muốn thương nghị chuyện đặt cược với ngươi đấy. Hắn đặt một vạn linh thạch vào mình, nếu thắng có thể thu được mười lăm vạn linh thạch… - Một tên Thánh tử đã ngà ngà say, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Tên còn lại cũng phụ họa:
- Đúng vậy, nếu ngày mai Tề sư huynh nhận thua, hắn có thể kiếm lợi lớn!
Nghe nói thế, Tề Bất Phàm lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Trần Trầm đặt cược một vạn linh thạch vào bản thân hóa ra là có mục đích như vậy.
Ha ha, nếu không phải thì hiện tại hắn đến đây làm gì?
Nghĩ đến đây, trong mắt Tề Bất Phàm tràn đầy khinh miệt, thản nhiên nói:
- Muốn ta nhận thua cũng không phải là không được, mười lăm vạn linh thạch ngày mai, ta muốn mười ba vạn, thêm vào đó, bây giờ ngươi dập đầu với ta ba cái, xem như tạ tội ngày đó đã mạo phạm…
Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Trần Trầm cắt ngang.
- Là ai tổn thương người của ta?
Lời này mang theo hàn khí thấu xương, khiến ba người đã ngà ngà say thoáng cái tỉnh táo hơn phân nửa, đồng tử một gã Thánh tử co lại, khí thế Trúc Cơ đỉnh phong bắt đầu tràn ra.
- Là ta, sao hả? Ngươi muốn vì một cái Luyện Khí kỳ phế vật báo thù?
Nói đến đây, Thánh tử kia đột nhiên im bặt, bởi vì Trần Trầm tựa như quỷ mị nháy mắt đã xuất hiện trước người hắn, cường hành phá vỡ linh khí hộ thể của hắn, một tay bóp lấy cổ hắn.
- Còn sao hả? Chỉ có chết!
Trần Trầm khẽ nói, linh khí trong tay bộc phát, điện quang mãnh liệt lập tức chiếu sáng cả phòng bao.
Oanh!
Một tiếng sấm rền, tên Thánh tử đứng trong mười hạng đầu Thiên Kiêu Bảng trực tiếp bị nổ thành tro tàn, không chỉ thế, ngay cả vách tường phía sau hắn cũng bị phá thành một cái động nhỏ.
- Giết người! Giết người! - Đám cô nương thấy một màn như vậy, hoảng sợ gào lên, bỏ chạy tứ tán.
Bảy tầng Hoa Nguyệt Lâu vang lên tiếng gào thét không dứt, trong phút chốc, cục diện rơi vào hỗn loạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận