Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 288: Vô Phong Sơn chủ

Chương 288: Vô Phong Sơn chủChương 288: Vô Phong Sơn chủ
         Cuối cùng, yêu tộc áo đen bổ sung một câu:
- Tất cả tiêu phí lần này đều do một mình đạo chủ trả.
Nghe câu đó, đám tà tu nhân tộc tan bớt oán khí.
Đạo chủ làm đạo chủ không chỉ vì có thực lực mạnh nhất, càng vì đạo chủ giàu nhất, tai mắt có thể gọi là thông thiên.
Nếu không phải như vậy, Thiên Tà không đến mức để một yêu tộc trở thành đạo chủ.
Còn về kiên quyết muốn giết Trần Trầm thì mọi người hơi hiểu nguyên nhân.
Bọn họ không xa lạ gì cái tên này, từ lâu rồi, một vị cường giả Luyện Hư khác trong Thiên Tà từng đề nghị diệt người này, chẳng qua mãi mà không rảnh tay.
Ai ngờ Vô Tận Hải lần này lại có bóng dáng của hắn, hơn nữa hình như đã trở thành tu sĩ Nguyên Thần cùng đẳng cấp với bọn họ.
Mặc kệ chuyện Vô Tận Hải có dính líu gì đến Trần Trầm hay không thì người này phải chết.
Bởi vì chỉ cần hắn vừa xuất hiện là chẳng có chuyện tốt, dù muốn lấy hên thì vẫn phải diệt người này xả xui đã.
Nhưng sai năm người đi thì hơi khoa trương.
Phải biết rằng, công trạng đầu tiên mục đích chủ yếu không phải giết ai mà là khiến người đó vào tổ chức rồi không có đường lui.
Nhưng chắc đạo chủ suy xét kỹ rồi mới ban bố lệnh, bọn họ lười quản nhiều.
. . .
Nửa ngày sau.
Bắc Vực Đại Tấn, đám yêu tộc dưới tay Bạch Hùng Yêu Hoàng bị diệt gần hết, toàn quá trình có thể gọi là bẻ gãy nghiền nát.
Cuối cùng chỉ còn lại Bạch Hùng Hoàng bị thương nặng ở giữa trùng vây, cơ hồ không thể động đậy.
Nhìn tu sĩ nhân tộc vây kín bầu trời, mặt Bạch Hùng Hoàng lộ vẻ tuyệt vọng.
Bạch Hùng Hoàng không thể ngờ chỉ là một nước nhỏ chư hầu mà tập kết ra lực lượng khổng lồ như vậy.
Ước mơ oai phong một cõi nay vuột khỏi tầm tay, hôm nay sợ rằng chỉ có một con đường chết.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Bạch Hùng Hoàng, Trần Trầm lạnh lùng nói:
- Bạch Hùng Hoàng, ngươi sai ở chỗ không nên đến Đại Tấn.
Cùng lúc đó, Ngưng Thần Châu trong đầu hắn xoay nhanh một vòng, một thần thức công kích siêu mạnh bắn về phía Bạch Hùng Hoàng.
Bạch Hùng Hoàng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, tuy thần thức công kích của Trần Trầm không giết được gã nhưng một chốc làm gã bị tổn hại nặng.
Bạch Hùng Hoàng ôm đầu đau đớn hét to:
- A! Trần Trầm! Có ngày phụ thân của ta sẽ báo thù cho ta! Ngươi chờ đấy!
Sau đó không đợi Trần Trầm ra tay Bạch Hùng Hoàng đã bùm một tiếng, lựa chọn tự bạo.
Nhiều tu sĩ có mặt, mỗi người góp chút sức là có thể áp chế sóng xung kích tự bạo.
Nghe lời trăn trối trước khi chết của Bạch Hùng Hoàng, nét mặt Trần Trầm kỳ dị.
Phải biết rằng, Bạch Hùng Hoàng đến từ tộc Đại Lực Cự Hùng, mạch chi nhánh của tám đại yêu tộc.
Tộc này thiệt tình không có cao thủ gì, nhưng Bạch Hùng Hoàng nói phụ thân sẽ báo thù cho gã, giọng khẳng định chắc như bắp.
Xem ra phụ thân của Bạch Hùng Hoàng là yêu khác.
Ai ngờ lúc trước Trần Trầm thuận miệng nói bậy làm loạn tâm trí của hai Đại Lực Cự Hùng, cuối cùng nói trúng chân tướng.
Nếu đúng vậy thì hắn phải cẩn thận hơn, đặc biệt khi gặp yêu tộc lợi hại có lông trắng càng phải thận trọng.
Hít sâu một hơi, trong thần thức của Trần Trầm xuất hiện một đoàn năng lượng tinh thuần.
Trần Trầm biết chỉ có người tu luyện Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết như hắn mới cảm ứng được năng lượng này, đó là lực lượng thần thức của Bạch Hùng Yêu Hoàng.
Có nên dùng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết tịnh hóa một chút? Trần Trầm nội tâm bắt đầu giãy giụa.
Mắt thấy lực lượng kia yếu dần, Trần Trầm cắn răng, vận dụng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết hoàn toàn tịnh hóa đoàn lực lượng kia thành lực lượng thần thức căn nguyên nhất, sau đó hút vào thức hải.
Thức hải đầy một nửa thoáng chốc được bổ sung thêm, Trần Trầm cảm giác thần trí của mình trong khoảnh khắc biến mạnh hơn một chút.
Trần Trầm nhíu mày, khẽ thở dài:
- Loại công pháp này đúng là dễ khiến người bình thường bị lạc bản tâm.
Tu sĩ tà tu bước lên tà đạo rồi thì khó quay đầu là vì thói quen công pháp tà đạo giúp tiến bộ nhanh.
Một bên là giết vài người có thể nhanh chóng biến mạnh, một bên là khô khan khổ tu, tu vi tăng lên từng li.
Hai bên đối lập, người không đủ định lực dễ lựa chọn cái trước, bước lên con đường không lối về.
Nhưng hắn thì khác.
Hắn đã thói quen nhanh chóng biến mạnh, công pháp tà đạo này thật bình thường trong mắt hắn, chưa đến mức làm hắn sa đà vào.
Trần Trầm khinh thường hừ mũi, nhìn đám tu sĩ, cao giọng nói:
- Đi! Theo ta đi diệt Thiên Lang Yêu Hoàng kia!
Trần Trầm lên tiếng, Viên Kình Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, mới nhận được tin, Thiên Lang Yêu Hoàng đã mang theo dưới trướng chạy rồi, lúc này hẳn là trèo qua Hỏa Diệm sơn mạch.
Trần Trầm nghe vậy câm nín.
Từ khi đến vùng hai nước, Thiên Lang Yêu Hoàng không làm gì, thích đi dạo phố, hiện giờ không nói tiếng nào đi mất.
Nếu đã vậy thì Trần Trầm lười đuổi theo, hôm nào gặp sẽ thuận tay diệt.
Trong đám người có người lớn tiếng đề nghị:
- Đại nhân! Hắc Trư Hoàng kia còn bàn cứ ở gần Vô Phong Sơn, chúng ta đi diệt hắn không?
Trần Trầm thản nhiên liếc qua người đó, bình tĩnh nói:
- Hắc Trư Hoàng này khá yên phận, bỏ đi. Nếu trong Đại Tấn chúng ta không có một Yêu Hoàng sợ rằng sẽ khiến yêu tộc chú ý, đến lúc đó chịu khổ chịu nạn vẫn là phàm nhân của Đại Tấn chúng ta.
Nghe lời đó, người kia xấu hổ lui xuống, bàn về cái nhìn đại cục thì gã kém xa đại nhân.
. . .
Trở về Vô Phong Sơn, luận công ban thưởng xong, thừa dịp đám tu sĩ chưa giải tán, Tiêu Vô Ưu sâu thẳm nhìn Trần Trầm một cái rồi chủ động bước ra khỏi đám đông.
- Trần Trầm, không biết cuộc chiến hai tộc người, yêu sẽ kéo dài bao lâu, nhóm chúng ta tụ tập với nhau, nếu không có một khuôn phép nào thì hơi không ổn.
Trần Trầm nghe vậy khóe môi cong lên, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hơn nữa lộ ra mấy phần sửng sốt hỏi:
- Sư phụ, người nói vậy là sao?
Trần Trầm vừa nói vừa bay đến bên cạnh Tiêu Vô Ưu.
Sư phụ nói chuyện, hắn không có lý nào đứng trên cao nghe, dù là trước kia, bây giờ hoặc tương lai, một ngày làm sư, cả đời là phụ thân.
Lúc trước nếu không nhờ Tiêu Vô Ưu nhìn trúng hắn, trực tiếp cho làm Thánh Tử, hắn cũng không thể nào trong thời gian ngắn có thực lực như hiện tại.
Tiêu Vô Ưu nhìn Trần Trầm anh tuấn bất phàm, khí vũ hiên ngang trước mặt mình, ánh mắt có chút hoảng hốt. Thiếu niên non nớt ngày xưa mới chớp mắt đã trưởng thành đến mức này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Vô Ưu hết sức vui mừng.
Vẻ mặt Tiêu Vô Ưu nghiêm túc kể ra:
- Trần Trầm, đám người chúng ta tụ tập tại đây là vì ngươi, cũng nhờ ngươi mới có tu vi hiện nay. Đang thời loạn, các tông môn trong Đại Tấn đã sớm thống nhất, vứt bỏ hiềm khích xưa với Ma Môn Đại Chu. Nhiều cao thủ tụ tập cùng nhau, ta cảm thấy có thể thành lập tông môn mới, chỉ có như vậy thì mọi người mới đoàn kết một lòng. Chỉ có như vậy thì đám người chúng ta mới không biết ngượng mặt dày tiếp thụ tài nguyên do ngươi cung cấp.
Những người khác lên tiếng hùa theo.
Trần Trầm không già mồm từ chối, hiện giờ hắn đã chán ghét ngươi lừa ta gạt trên đời này.
Hơn nữa mọi người ăn của hắn, dùng của hắn, thực sự không cần thiết từ chối làm chi.
Sơn môn Vô Phong Sơn thành lập đến nay đúng là cần có một khuôn phép.
- Sư phụ, đặt tên tông gì đó thì quá mức nghiêm túc, mọi người trong một chốc có lẽ không thích ứng, hay mình gọi là Vô Phong Sơn đi? Đợi về sau chiến tranh yêu tộc nhân tộc kết thúc, chúng ta sẽ bàn bạc lại giữ hay bỏ Vô Phong Sơn.
Tiêu Vô Ưu cười gật đầu, tiếp theo mặt nghiêm túc dẫn đầu chắp tay vái Trần Trầm:
- Tiêu Vô Ưu xin chào sơn chủ!
Thấy sư phụ của Trần Trầm đều vái chào, người khác cũng bắt chước theo.
Chỉ khoảng nửa khắc, tất cả tu sĩ ở trên trời đều cúi đầu rũ mí mắt, biểu đạt lòng thần phục của mình.
Trần Trầm vội nâng Tiêu Vô Ưu dậy, lòng thầm đắc ý.
Lăn lộn đến ngày nay, hắn rốt cuộc thành lão tổ khai phái.
Tuy Vô Phong Sơn hiện tại còn chưa sánh được bốn đại tông môn nhân tộc hay thế lực hắc ám như Thiên Tà.
Nhưng ai biết trước được tương lai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận