Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 222: Người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi

Chương 222: Người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòiChương 222: Người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm thầm cảm thán:
- Thế gian này thật sự có người không sợ chết.
Khương Sơ trước khi chết nói câu đầu tiên dễ hiểu, nhưng câu thứ hai ẩn giấu thâm ý.
Gã chết rồi, chuyện Khương Vương đoạt xá mình xem như chết không có đối chứng.
Chẳng lẽ trông chờ mấy người như con rối này làm chứng?
Mình nói chuyện không bằng chứng, ai tin Khương Vương từng đoạt xá mình?
Dù sao người đời đều biết nửa tháng trước Khương Vương đã chết trận ở tiền tuyến yêu tộc.
Cho nên lúc này mình muốn báo thù cũng không có cách nào.
Dù là Đại Hạ hay nhân tộc đều không cho phép mình ra tay với một gia tộc có công huân.
Trần Trầm bật cười:
- Ha, không ngờ ta bị tính kế một phen.
Tuy hiện tại hắn không rảnh giận chó đánh mèo gia tộc người ta, nhưng Khương Sơ chết thì hắn cũng không có quyền lựa chọn thứ hai.
Tất cả đều là chiêu trò của đôi sư đồ này.
Hai người đều là kẻ ngoan cường, đáng tiếc không dùng vào việc chính đáng.
Trần Trầm vừa thấy thương tiếc vừa thầm đắc ý.
Hắn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầm thường mà bị người kiêng kị đến loại tình trạng này!
Đây đúng là chuyện đáng giá kiêu ngạo.
Ám vệ xung quanh thờ ơ với cái chết của Khương Sơ, vẫn yên lặng đứng đó, chờ Trần Trầm nhặt lên lệnh bài ám vệ ở dưới đất thì ánh mắt của bọn họ mới có chút dao động.
Nhìn xác chết của Khương Sơ, Trần Trầm thở dài, một luồng linh hỏa bay ra đốt xác.
Trữ vật giới của Khương Sơ đương nhiên cũng bị hắn lấy đi.
Mở ra xem, đồ vật bên trong không nhiều, nhưng một quyển sách đặt trong góc hấp dẫn chú ý của hắn.
Bên trong giới thiệu nhiều trải nghiệm trong đời hắn, đa số là lời ca ngợi, Trần Trầm càng xem càng mê mẩn. Nhưng khi trông thấy một đoạn văn thì sắc mặt của Trần Trầm thay đổi, đen như đít nồi.
[Trong thời gian mở màn tông môn bài trận ở Đại Tấn, Thánh Tử của tông nọ tổn thương tùy tùng của Trần Trầm, người này không chỉ suốt đêm giết Thánh Tử đó, hai Thánh Tử vô tội đi cùng cũng bị giết. Từ đó thấy được người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, tính toán chi li, báo thù không cách đêm, hơn nữa rất thích giận chó đánh mèo người khác. Nếu như đoạt xá thất bại, hậu quả không thể tưởng tượng.]
- Vớ vẩn! Ta mà là loại người đó sao?
Trần Trầm thầm nổi giận, một ngọn lửa đốt sạch cuốn sách kia.
Trên đường trở về Vô Phong Sơn, Trần Trầm tan nát trái tim.
Hắn xem người bên cạnh mình quan trọng hơn bản thân nên mới làm hành động đó thôi mà.
Cái này gọi là trọng tình trọng nghĩa, sao bị nói là lòng dạ hẹp hòi?
Không lẽ người đời đều thấy hắn như vậy sao?
Chẳng lẽ ở trong mắt người đời thì hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li?
Trần Trầm khẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút ủy khuất:
- Người đời ngu muội.
Thương tiếc dành cho Khương Sơ thoáng chốc biến mất, người này không làm công tác tình báo đàng hoàng, phỏng chừng không có tài năng gì.
Còn về ám vệ ở sau lưng thì không tệ, cơ bản Trần Trầm ra lệnh gì đều sẽ vô điều kiện hoàn thành.
Những người này chắc đã bị tẩy não từ nhỏ, thành người máy, không có cảm xúc cá nhân.
. . .
- Tiểu tử? Phát sinh chuyện gì? Nghĩ tình ngươi xưng hô ta một tiếng môn chủ, có chuyện gì thì nói nhanh lên, ta giúp được sẽ cố gắng giúp.
Trong lệnh bài truyền tấn truyền đến tin tức của Chu Nhân Long, tuy rằng lão Chu mạnh miệng, nhưng Trần Trầm nhìn ra được lão Chu có chút lo lắng cho mình.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, nhắn lại:
- Không có việc gì, lão Chu, ngươi lo việc của mình đi, sự tình đã bị ta giải quyết.
- Bà nội nó, lão tử đang trên đường đến Đại Tấn!
Trần Trầm nói đùa:
- Đã đến rồi thì đừng trở về tay không, đi Vô Phong Sơn lĩnh một ít đan dược trở về đi, ta vừa mới phát tài to, không thiếu tiền.
Lão Chu quan tâm mình như vậy, cũng nên đền đáp lại đôi chút.
Đương nhiên, lão Chu hiện tại là thuộc hạ của mình, nói chính xác ra không tính là đền đáp, coi như bồi dưỡng lớn mạnh lực lượng của mình.
Chu Nhân Long nghe vậy mới nguôi giận:
- Thế thì còn được.
. . .
Trần Trầm trở lại Vô Phong Sơn, tám sư huynh sư tỷ cơ bản đều ở trong Luyện Đan, chỉ có bát sư tỷ là ngoại lệ, nàng và Viên Kình Thiên đang vừa đi dạo vừa tán gẫu, nhìn nụ cười trên mặt hai người thì tựa hồ trò chuyện khá hợp ý.
- Mùa xuân đến rồi, ta cũng hơi nhớ Tích Sương.
Trần Trầm cảm thán một câu, theo sau lấy ra lệnh bài truyền tấn, biểu đạt một chút nỗi nhớ nhung.
Chốc lát sau, bên Hạ Tích Sương hồi âm, nhưng tâm tình của nàng đang rất tệ, hoặc nên nói là cực kỳ trầm trọng.
- Trần Trầm, ba ngày trước có hai nước nhỏ chư hầu bị hủy diệt hoàn toàn. Yêu Hoàng hủy diệt hai nước nhỏ chư hầu được cái gọi là huyết mạch Yêu Thần tự mình tiếp kiến, không biết được đến chỗ tốt gì mà huyết mạch nâng cao đến trình độ tám đại yêu tộc. Hiện giờ đa số Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh đều theo dõi nước nhỏ chư hầu, ngươi nhớ phải hết sức cẩn thận.
Trông thấy tin tức này, nụ cười đông trên mặt Trần Trầm, lồng ngực nghẹn lại.
Đại chiến ngay trước mắt, sao có thể chỉ lo chuyện nhỏ? Hai nước bình tĩnh chỉ là tạm thời, trời biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì?
Tích Sương dùng từ hoàn toàn hủy diệt khi miêu tả hai nước nhỏ chư hầu, Trần Trầm không biết cụ thể bị hủy diệt đến mức độ nào, nhưng chắc chắn cực kỳ thảm liệt.
Viên Kình Thiên ở phía xa cuối cùng đã nhìn thấy Trần Trầm, nhanh chóng bỏ lại bát sư tỷ, tung tăng chạy tới gần.
- Sư huynh, ngươi trở lại rồi!
Trần Trầm nặn ra một nụ cười hỏi:
- Kình Thiên, thấy tính cách của bát sư tỷ thế nào?
Viên Kình Thiên bản năng trả lời, trong mắt bất giác lộ ra một chút dịu dàng:
- Rất lương thiện, một người rất tốt.
Thấy ánh mắt ấy, Trần Trầm biết Viên Kình Thiên không còn là sát thủ vô tình nữa.
Trần Trầm vỗ vai Viên Kình Thiên, đầy ẩn ý nói:
- Kình Thiên, ngươi phải nắm bắt cơ hội.
Thấy nét mặt của Trần Trầm là Viên Kình Thiên hiểu ý của hắn, lập tức lắc đầu nói:
- Không không không . . . Sư huynh, ngươi đừng trêu ta. Ta là một tu sĩ nhỏ Kết Đan cảnh, muốn thiên phú không có thiên phú, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn thực lực không có thực lực, làm tùy tùng của nàng còn hơi thiếu tư cách, nào dám mơ ước xa xôi?
Trần Trầm có chút sửng sốt, không ngờ tiểu tử này tự ti.
Nhưng nói thật, nếu hắn trao đổi thân phận với Viên Kình Thiên thì cũng sẽ tự ti như vậy.
Trầm mặc giây lát,Trần Trầm nét mặt nghiêm túc:
- Ngươi là sư đệ của ta, chỉ bằng vào thân phận này ở trên đời không có ai mà ngươi không trèo cao được!
Viên Kình Thiên nghe vậy ngẩn người, trong lòng chẳng những không được cổ vũ mà càng tự ti hơn nữa.
Bởi vì chênh lệch giữa gã và sư huynh quá lớn, đời này đều không cách nào bắt kịp sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận