Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 426: Chính Là Hắn!

Chương 426: Chính Là Hắn!Chương 426: Chính Là Hắn!
         - Nơi này là?
Thanh Mộc cũng cảm giác được không đúng, tâm tình vui sướng trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là lo lắng và kinh hoảng.
Trần Trầm làm ra thủ thế im lặng, sau đó dùng thần thức quét qua một lần núi hoang phía dưới, kết quả không thu hoạch được gì.
Trên núi hoang này hình như có một tầng môi trường như có như không che chắn, ngăn cản toàn bộ thần thức.
- Sư tổ, nơi này hẳn động phủ lcủa à một tán tu, tất nhiên, cũng có thể là cứ điểm của môn phái tu sĩ nào đó.
Trần Trầm thần thức truyền âm nói.
Ngay khi hắn mới vừa truyền âm xong, một bóng người từ trong núi bay ra, rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Trần Trầm và Thanh Mộc.
Tu sĩ này bạch bào trường quan, thoạt nhìn như là Nhân tộc, nhưng màu da vô cùng đáng sợ, mơ hồ đều có chút trong suốt, nếu phun ra lưỡi, quả thực rất giống bạch vô thường trong truyền thuyết.
Nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến, thần tình trường quan tu sĩ băng lãnh, một bộ tránh xa người ngàn dặm.
- Các ngươi là ai? Nơi này không chào đón các ngươi, nếu không có việc gì, mau chóng rời khỏi nơi này.
Sau khi Trần Trầm nghe xong, thần sắc ung dung nói:
- Không biết đạo hữu có thấy một nữ tu, tuổi tác rất lớn, có thể có thương tích trong người, tu vi Phân Thần cảnh hay không?
Nghe được vấn đề này, con ngươi trường quan tu sĩ hơi co rút lại một chút, sau đó ngữ khí lại hòa hoãn không ít.
- Nữ tu sao? Chưa thấy qua, chỗ này của ta đừng nói là nữ tu, coi như là dã thú đều có rất ít.
Nghe được giải thích này, ánh mắt Thanh Mộc lộ ra vẻ thất vọng.
Nụ cười của Trần Trầm lại là càng rực rỡ, sâu kín nói:
- Không biết các hạ tu luyện công pháp gì? Đến từ nơi nào?
- Cái này có liên quan gì tới ngươi? Nói cho các ngươi biết, ta là bộ hạ của Xích Ma tông Nhị Ma Tôn, nếu các ngươi có ý định làm gì, tốt nhất trước cân nhắc một chút thực lực của mình!
Trường quan tu sĩ đột nhiên nổi giận, trên mặt tái nhợt lại có một tia đỏ ửng.
Lời này mặc dù nghe cường ngạnh, nhưng Trần Trầm từ trong mắt của hắn nhìn thấy một chút hoảng hốt.
Thanh Mộc bên cạnh nghe thấy Nhị Ma Tôn càng là giận tím mặt, cái này thật sự là không phải oan gia không gặp gỡ.
Nếu người này không đề cập tới Nhị Ma Tôn kia còn tốt, nhưng vừa nhắc đến, hắn đã nhao nhao muốn thử.
- Nhị Ma Tôn...
Trần Trầm khẽ gật đầu, một giây sau, hắn bỗng nhiên xuất thủ.
Mà trường quan tu sĩ đối diện kia lại cơ hồ trong cùng một lúc đánh trả, xem ra cũng là sớm có dự mưu.
- Tu sĩ Phân Thần cảnh!
Trần Trầm thấp giọng hô một tiếng, thần thức Phân Thần trung kỳ đột nhiên công kích về thức hải đối phương.
Kết quả không ngờ là trường quan tu sĩ này không chỉ không có pháp bảo phòng hộ thần thức, mà cả trình độ thần thức của bản thân cũng cực kỳ, sau khi thần thức của Trần Trầm trúng mục tiêu đã trực tiếp kêu thảm lên, trong miệng mũi càng là càng không ngừng rướm máu.
- Vừa bước vào Phân Thần, thật sự là quá yếu.
Trần Trầm khinh thường khẽ hừ một tiếng, Vạn Binh Quyết điều khiển chín món pháp bảo hoàn toàn phong tỏa bốn phía trường quan tu sĩ kia, cơ hồ trong chốc lát, đã bắt sống trường quan tu sĩ.
Cũng là vừa bước vào Phân Thần cảnh, hắn mạnh hơn trường quan tu sĩ này nhiều lắm, cả hai căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Trường quan tu sĩ này không chỉ thần thức không mạnh, thậm chí cả tu vi đều cực kỳ phù phiếm, vừa bị Trần Trầm đánh, lại trực tiếp rơi trở về Luyện Hư đỉnh phong.
- Ta thật chưa thấy qua nữ tu gì cả, nếu các ngươi thật động ta, Nhị Ma Tôn sẽ không bỏ qua các ngươi!
- Nói cho các ngươi biết, ta chính là con riêng của Nhị Ma Tôn, các ngươi tốt nhất thả ta!
Trường quan tu sĩ điệp điệp vù vù không ngừng, càng nói ánh mắt càng kinh hoảng.
Trần Trầm không để ý tới những ngữ điệu uy hiếp này, từ tốn nói:
- Có thấy qua hay chưa, chúng ta đi xuống xem một chút biết hiểu.
Dứt lời hắn mang theo Thanh Mộc và trường quan tu sĩ kia trực tiếp đã rơi vào trong núi.
Thấy Trần Trầm gọn gàng dứt khoát bay về một phương hướng, trường quan tu sĩ ban đầu còn mang trong lòng may mắn lập tức biến mất, ánh mắt dần dần trở nên tuyệt vọng.
Trần Trầm nhìn hắn một cái, một quyền oanh mở một ngọn núi, lộ ra một gian mật thất to lớn giấu ở trong lòng núi.
Trong mật thất quỷ khí âm trầm, tà khí lượn lờ, xem ra là nơi tu luyện công pháp.tà đạo
Nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng một phen, Trần Trầm bước nhanh về một hướng khác, sau một lát, hắn nhìn thấy một trận pháp.
Trận pháp này quy mô không lớn, nhưng cực kỳ phức tạp, ở giữa trận pháp có một đạo Nguyên Thần suy yếu lẳng lặng bồng bềnh.
Bốn phía trận pháp đang không ngừng rút ra Hồn Lực của Nguyên Thần này, di chuyển hướng một nơi nào đó.
Nguyên Thần kia hiển nhiên chính là Vô Niệm Tiên Tử, giờ đây nàng còn thê thảm hơn rất nhiều so với sư tổ, cả nhục thân đều không có.
Mà chút Nguyên Thần còn lại này cũng bị tra tấn không thành hình người, đã sắp đến dầu hết đèn tắt, coi như là cướp cứu trở về, tu vi sợ rằng cũng phải lui bước.
- Sư phụ!
Thanh Mộc theo bản năng kinh hô một tiếng, vọt về trận pháp, rất nhanh cứu được Nguyên Thần của Vô Niệm Tiên Tử trở về.
Trần Trầm nhìn về phía trường quan tu sĩ, lại liếc mắt nhìn những cái kia Hồn Lực thông hướng vị trí cái bồ đoàn nào đó, lạnh lùng nói:
- Ngươi là tu luyện như thế sao?
- Ta... Ta...
Trường quan tu sĩ ấp úng, mặt mũi tràn đầy thất kinh.
Trần Trầm lại hỏi:
- Sao ngươi lại bắt Vô Niệm Tiên Tử? Nhị Ma Tôn kia quả thật có quan hệ với ngươi?
- Nhị Ma Tôn là cha ta! Hắn thật sự là cha ta! Còn về nữ tu này, là ban đầu ta đi ra ngoài không chú ý kiếm về!
Trường quan tu sĩ vội vàng nói, ý đồ mượn nhờ danh khí của Nhị Ma Tôn cứu mạng, thật tình không biết hai người trước mặt này có thù với Nhị Ma Tôn kia.
- Là cha ngươi? Đã như vậy, ngươi không cần sống.
Trần Trầm líu ríu một câu, sau đó ngay dưới ánh mắt vô cùng sợ hãi của trường quan tu sĩ đột nhiên thôi động Linh Lực, rầm một tiếng, trực tiếp đánh trường bào tu sĩ nát thành bột mịn, cả Nguyên Thần đều vào thời khắc ấy triệt để tịch diệt.
- Sư tổ, người đã tìm được, nơi đây không nên ở lâu.
Sau khi Trần Trầm diệt trường quan tu sĩ, thần tình nghiêm túc nói.
- Ừm...
Thanh Mộc bi thương lên tiếng, mang theo Nguyên Thần suy yếu của Vô Niệm Tiên Tử đi theo phía sau Trần Trầm.
...
Cùng lúc đó, ở Đào Hoa tông, lông mày Nhị Ma Tôn đột nhiên nhíu lại, sau đó từ trong ngực lấy ra một lệnh bài đưa tin.
Không chờ hắn đưa tin ra ngoài, lệnh bài đưa tin này đột nhiên rầm một tiếng biến thành mảnh nhỏ.
Khiến sắc mặt của hắn vốn đã không tốt giờ trở nên càng âm trầm.
Chần chờ chốc lát, hắn lấy ra một chiếc gương, tiếp đó phất tay.
Rất nhanh, trên mặt kính xuất hiện một bức tranh.
Trong hình Trần Trầm đột nhiên phát lực, chém giết trường quan tu sĩ kia, trừ cái đó ra, tình hình và trận pháp trong mật thất kia cũng bị Nhị Ma Tôn thu hết vào mắt.
- Thằng ranh con này lại vụng trộm tu luyện công pháp tà đạo, thật sự là tự làm tự chịu!
Thấp giọng tức giận mắng một câu, trong mắt Nhị Ma Tôn đột nhiên lóe lên một đạo tinh quang.
- Là cái kia... Gọi cái gì Thanh Mộc Luyện Đan Sư.
Đối với Thanh Mộc, người chính tự tay hắn bắt lấy, hắn tự nhiên có ấn tượng.
Nhưng mà chân chính làm cho hắn để ý lại không phải Thanh Mộc, mà là tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh Thanh Mộc kia.
Tu sĩ trẻ tuổi kia tu vi Phân Thần sơ kỳ nhưng sức chiến đấu biểu hiện ra ngoài lại tương đối không tầm thường, giết nhi tử mình cũng là Phân Thần sơ kỳ, nhưng lại là dễ như trở bàn tay.
Đủ loại điều kiện này kia quả thực giống tu sĩ thần bí đánh giết Tông chủ Đào Hoa tông kia.
- Chẳng lẽ tu sĩ thần bí kia chính là người này?
Nhị Ma Tôn nói một mình, đối với việc chết một nhi tử, hắn thực ra cũng không phải quá để ý, hắn càng để ý là Linh Lung Thần Kim đã bị mất kia.
Suy nghĩ một chút, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra lưu ảnh thạch của Đào Hoa tông, bắt đầu cẩn thận quan sát biểu lộ trên mặt của mỗi người trong đó.
Kết quả thời gian không phụ lòng người, rất nhanh đã làm cho hắn đã nhận ra không đúng.
Trong hình lúc người thần bí kia độ kiếp, bên trong ánh mắt của Luyện Đan Sư tên là Thanh Mộc kia lo lắng hơn xa những người khác.
Cái này rõ ràng không đúng!!
- Là hắn! Chính là hắn! Khẳng định là hắn!
Nhị Ma Tôn bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên vỗ án quát, bên trong ánh mắt hiện ra vô cùng vui sướng, đến mức đứa con trai vừa chết kia, hắn đã ném đến tận một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận