Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 169: Phần Nhân Tình Này, Nợ Lớn Rồi

Chương 169: Phần Nhân Tình Này, Nợ Lớn RồiChương 169: Phần Nhân Tình Này, Nợ Lớn Rồi
         Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Trần Trầm quay mạnh đầu, ánh mắt đám tu sĩ Đại Tấn lập tức biến thành sùng kính.
Không có biện pháp, văn tự bán mình còn chưa cầm lại được, bọn họ lại không dám quỵt nợ.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm hết sức hài lòng.
Như vậy mới đúng, hắn có thể đi… Hạo Nhiên Kiếm Trì tu luyện hoàn toàn là bằng vào bản lĩnh thật sự đấy.
Tuy mặt mày anh tuấn cũng có tác dụng nhất định, nhưng đó chẳng qua chỉ là nước cờ đầu mà thôi.
...
Về sau, Trần Trầm bắt đầu an bài một vài việc.
Chuyến này hắn đi một tháng, đợi đến lúc quay lại, hẳn tu sĩ Đại Tấn cũng đã trở về, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, cho nên có một số việc phải an bài trước một chút.
Ví dụ như văn tự bán mình, hắn giao toàn bộ cho Tiêu Vô Ưu.
Sau khi an bày hết thảy, Trần Trầm cáo biệt cùng đám tu sĩ, sau đó cùng với nữ tu sĩ kia bay vào chỗ sâu trong chướng khí.
Nói thật, hắn chưa từng thấy qua khí khái chính thức của đại tông môn, hôm nay có cơ hội biết một chút về Hạo Nhiên Kiếm Tông, trong lòng hắn quả thật có chút chờ mong.
Trên đường đến Hạo Nhiên Kiếm Tông, nữ tu kia chủ động bắt chuyện, nói một vài chuyện về Hạo Nhiên Kiếm Tông, thái độ thập phần nhiệt tình.
Theo như Trần Trầm thấy, đây dĩ nhiên là “mặt” có tác dụng.
Hắn dám đánh cuộc, nếu bên cạnh là một nam tu, thái độ tuyệt đối sẽ không tốt như vậy.
- Trần đạo hữu, kỳ thật Hạo Nhiên Kiếm Tôn ta cũng không phải ở động thiên phúc địa tự nhiên, trước kia chúng ta chỉ là một sơn môn bình thường, nhưng bởi vì ở giữa biên cảnh hai tộc, cho nên mới được lựa chọn làm tông môn.
- Cái này chính là biểu lộ Hạo Nhiên Kiếm Tông ta quyết tâm chống lại Yêu tộc.
Nghe vậy, Trần Trầm lập tức nói mấy câu lấy lòng, khiến cho nữ tu kia vui vẻ ra mặt.
Rất rõ ràng, so với Hạ Tích Sương, nữ tu này càng là ra đời không sâu.
Hai người cứ vậy cười cười nói nói trên suốt chặng đường, khoảng nửa canh giờ sau, Trần Trầm lấy được một tòa cự sơn vạn mét trước mắt.
Mức độ tráng lệ, hùng vĩ của cự sơn khỏi phải bàn đến, mấu chốt hơn chính là hai bên sơn thể đều có cắm một thanh cự kiếm kinh thiên, độ cao cũng có hơn vạn mét.
Hai thanh kiếm giao nhau ngay tại sườn núi, hợp cùng cự sơn vạn mét tạo thành một trận pháp cực kỳ đặc biệt, tuy Trần Trầm không nhìn ra mánh khóe nhưng cũng biết đó không phải thứ đồ chơi trẻ con.
- Trần đại hữu, đó là Thiên Kiếm Đồ Yêu Trận của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta, có thể bao trùm trong phạm vi vạn dặm, nếu có Nguyên Thần Cảnh yêu tu xâm nhập, Thiên Kiếm Đồ Yêu Trận sẽ tự động phát động!
- Hiện tại trận này chính là hội tụ ngàn năm tâm huyết của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta.
Nghe vậy, Trần Trầm cũng lại nói thêm mấy lời lấy lòng, bất quá, thần sắc lại có phần thanh lãnh hơn, đồng thời cũng thoáng né xa nữ tu kia một chút.
Một lát sau, nữ tu đã dẫn hắn đến trước sơn môn Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Một thân ảnh quen thuộc đang lẳng lặng chờ đợi trước sơn môn.
Nhìn thấy Trần Trầm, Hạ Tích Sương khẽ cười, nói:
- Đạo hữu, ngươi nói ngươi sắp quay về Đại Tấn, hôm nay xem ra trong một khoảng thời gian ngắn không trở về được rồi.
- Khụ khụ, việc này còn phải đa tạ đạo hữu. - Trần Trầm xấu hổ cười, nói.
Nữ tu bên cạnh thấy Hạ Tích Sương cười thì có chút kinh ngạc, phải biết tính tình đại sư tỷ vốn lãnh đạm, ngày thường rất ít khi cười nha!
Chẳng lẽ… Hẳn là… Như vậy!
Không đợi nàng nghĩ tiếp, vẻ mặt Hạ Tích Sương đã quay về trạng thái bình tĩnh.
- Sư muội, ở đây không còn chuyện của ngươi, tiếp theo sẽ do ta mang Thiên Vân Tông Thánh tử tiến đến Hạo Nhiên Kiếm Trì.
- À… Được… - Nữ tu đáp một tiếng, sau đó vội vàng rời đi.
Đại sư tỷ nhiệt tình như vậy, ta cũng không dám nói, không dám hỏi gì đâu.
...
Đợi nữ tu đi khỏi, Hạ Tích Sương dẫn Trần Trầm đi đến một con đường riêng biệt, nơi đây bốn bề vắng lặng, chung quanh thập phần yên tĩnh.
- Đạo hữu… Ta và ngươi cũng đã quen biết một thời gian ngắn rồi, ta có thể gọi thẳng tên ngươi không?
Đang đi, Hạ Tích Sương đột nhiên nói.
Nghe vậy, Trần Trầm mỉm cười đáp:
- Đương nhiên, ta và ngươi vốn là bằng hữu, cứ luôn xưng “đạo hữu” cũng quá mức xa cách.
Nói thật, ở Đại Tấn, hắn nào có nghe lối xưng hô kiểu này.
Tất cả đều là một đám thô bỉ.
Nhìn thấy hắn liền hô Trần Trầm, chỉ có đám… sư đệ, sư muội mới xưng hắn một tiếng Thánh tử.
Nghe vậy, Hạ Tích Sương thở phào nhẹ nhõm, bước chân không tự giác tăng nhanh hơn, bất quá, lại nhanh chóng thả chậm lại.
Mấy ngày nay chẳng biết tại sao trong lòng nàng cứ luôn không nhịn được xuất hiện hình bóng nam nhân này.
Lúc trước là cừu địch, nhưng vì Nhân tộc, Thiên Vân Tông Thánh tử vẫn kiên quyết tiến đến trợ giúp, thậm chí không tiếc dốc sức liều mạng.
Một màn kia có lực trùng kích quá lớn đối với nàng, nàng thật sự không nghĩ trên thế gian vậy mà có người cao thượng bực này.
Giữa nam và nữ, động tâm thường chỉ là một cái chớp mắt, Hạ Tích Sương có cảm giác bản thân dường như có mấy phần cảm xúc khác biệt với Thiên Vân Tông Thánh tử.
Cho nên lúc các trưởng lão thương thảo nên ban thưởng công huân thế nào cho các tu sĩ tiểu quốc, nàng đã trực tiếp đứng dậy, tiến cử Trần Trầm tiến vào Hạo Nhiên Kiếm Trì tu luyện.
Nàng thế này, chính là nhìn thẳng vào lòng mình.
- Tích Sương, Hạo Nhiên Kiếm Trì rốt cuộc là nơi như thế nào?
Sau lưng vang lên âm thanh của Trần Trầm.
Nghe được xưng hô như thế, Hạ Tích Sương nao nao, xoay người, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Trầm, hai gò má nàng đỏ lên, biết rõ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
Rõ ràng là Trần Trầm say mê tu luyện, không biết một số chuyện giữa nam nữ.
Nữ xưng nam, nếu gọi thẳng tính danh thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nam xưng nữ, bỏ họ, lại hô kỳ danh, cái này quả thật quá mức thân mật rồi.
Nhưng nàng có thể nói gì chứ?
Trần Trầm sinh ra ở tiểu quốc chư hầu, còn trẻ như vậy đã có thực lực Nguyên Anh, có lẽ ngày thường tu luyện cực kỳ khắc khổ, người như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm vì những việc nhỏ không đáng kể mà nặng nề trách móc hắn?
Mà thôi, hắn thích xưng thế nào thì xưng thế ấy đi.
Bất quá, những nam đệ tử khác thì tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây, nàng vờ như không phát hiện có gì không ổn, thản nhiên nói:
- Hạo Nhiên Kiếm Trì là tạo hóa chi địa của tuyệt đại đa số cường giả từ Nguyên Thần Cảnh của Hạo Nhiên Kiếm Tông ta.
Trong ao chứa đựng linh dịch thuần túy nồng đậm đến cực điểm, sau khi hấp thu có thể trực tiếp chuyển hóa thành tu vi.
Ngoài ra, trong Hạo Nhiên Kiếm Trì còn có lực lượng linh hồ cường đại, tu sĩ tiến vào đó tu luyện thường rất dễ sinh ra… Cảm ngộ.
- Thì ra là thế, Tích Sương, ngươi đã từng vào đó tu luyện chưa? - Trần Trầm gọi rất sướng miệng, khóe mắt đều lộ ra vui vẻ.
- Đã từng, thời điểm Kết Đan đỉnh phong, ta đột phá Nguyên Anh tại đó.
- Vậy à? Đáng tiếc khoảng cách ta đột phá Nguyên Anh còn rất xa.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã đi tới nơi hai thanh cự kiếm kia giao nhau.
- Chỗ này chính là Hạo Nhiên Kiếm Trì. - Hạ Tích Sương chỉ chỉ vào chỗ giao nhau của Cự Kiếm, nói.
Trần Trầm khẽ gật đầu.
Vốn dĩ hắn còn tưởng một vài đại lão nhi sẽ tiếp mình một phen, nói mấy lời cổ vũ chẳng hạn… Xem ra hắn suy nghĩ nhiều rồi, một con tôm nhí tu vi Kết Đan thật sự không có… tư cách nói chuyện với những cường giả đỉnh phong kia.
Hạ Tích Sương chậm rãi bước đến nơi cự kiếm giao nhau, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, khắc vào hư không.
Không bao lâu sau, trong hư không liền xuất hiện một cái quang môn.
Hạ Tích Sương chỉ vào quang môn, cười nói:
- Trần Trầm, vào đi thôi, từ xưa đến nay không có mấy vị ngoài tông tiến vào Hạo Nhiên Kiếm Trì đâu.
Nghe vậy, Trần Trầm từ từ bước đến quang môn, lúc đi đến trước người Hạ Tích Sương, hắn thật sâu liếc nhìn nàng.
Nữ nhân trước mặt thanh nhã tựa thanh phong, tính cách sáng tỏ như minh nguyệt, nếu như có thể lấy về nhà… Cũng không tệ.
- Sao vậy? - Hạ Tích Sương mờ mịt hỏi.
Nhìn ánh mắt mông lung của nàng, Trần Trầm mỉm cười, bước vào trong quang môn.
...
Hạo Nhiên Kiếm Trì thật ra là một cái ao, bên trong có cắm đủ loại kiếm, những… thanh kiếm này tản ra chấn động kinh người, không có một cái nào là phàm binh.
Mà trong ao không ngừng có linh dịch bạch sắc cuộn trào, linh dịch kia có vài phần tương tự Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, bất quá Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch có càng nhiều sinh cơ chi lực.
Còn linh dịch này thì lại ẩn chứa nồng đậm linh lực thuần túy đến cực điểm!
Ngoài ra, vừa tiến vào phạm vi Hạo Nhiên Kiếm Trì, Trần Trầm cảm thấy cả người trở nên thông thấu, tư duy dường như sinh động hơn gấp mấy lần.
- Đây chính là lực lượng linh hồn mà chỉ có Nguyên Thân Cảnh cường giả mới có thể tiếp xúc được sao?
Trần Trầm cảm thán không thôi, sau đó cất bước đi đến bình đài giữa Hạo Nhiên Kiếm Trì. Một khắc sau, thể chất Tiên Thiên Không Linh Thể của hắn phát huy đến cực hạn, bắt đầu điên cuồng thôn phệ linh khí khủng bố xung quanh.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, tu vi Luyện Khí của hắn liền từ Kết Đan sơ kỳ nhảy lên Kết Đan trung kỳ.
- Hạo Nhiên Kiếm Trì, một tứ đại bảo địa của Nhân tộc… Hôm nay ta lại có thể một mình tu luyện ở đây một tháng, phần nhân tình này, nợ có chút lớn rồi!
Trần Trầm nhíu mày, vẻ mặt sầu lo, có chút ngại ngùng.
Bất quá, một lát sau hắn đã bình thường trở lại.
...
- Xem ra chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận