Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 364: Bạch nhật phi thăng

Chương 364: Bạch nhật phi thăngChương 364: Bạch nhật phi thăng
         Bạch Đông Thăng tức giận mặt đen như than, con rồng già này gặp kiếp số buông xuống, hại lão cũng bị ông trời cảm ứng được.
Giờ này khắc này, Bạch Đông Thăng đã cảm giác có khí cơ kinh khủng tập trung trên đỉnh đầu.
Đó là kiếp phi thăng!
Bạch Đông Thăng phải phi thăng ngay bây giờ, việc này đã không cách nào tránh cho!
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Thăng oán hận nhìn trai ngọc tinh ở bên dưới, nếu không phải tại hải yêu chết tiệt kia thì lão đã sớm diệt Trần Trầm, tránh đi nỗi khổ độ kiếp, phá giải phi thăng rồi.
Nhưng hôm nay, chỉ có thể liều xác suất sáu phần!
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Thăng ngẫm lại mà run, may mắn trước đó đã chuẩn bị mọi thứ, chứ không thì hôm nay lão chết chắc.
Ầm ầm!
Không đợi Bạch Đông Thăng tiếp tục suy nghĩ, trên bầu trời giáng xuống một tia chớp vàng to lớn đánh trúng người Ngạo Vũ.
Ngạo Vũ thờ ơ, vảy ngược trên người càng lóe sáng.
Không lâu sau, lại một tia chớp vàng đánh xuống, lần này đánh vào Bạch Đông Thăng.
Bạch Đông Thăng không chút suy nghĩ lấy ra ba, bốn món pháp bảo để bảo vệ quanh thân, tiếp đó khoanh chân ngồi trong hư không, bắt đầu đả tọa.
. . .
Trong vỏ trai ngọc bên dưới, Trần Trầm trông thấy cảnh này, nói nhỏ với nữ nhân áo lam ở bên cạnh:
- Tiền bối, hay là thả ta đi ra ngoài được không?
Nữ nhân áo lam nhìn chằm chằm Ngạo Vũ ở trên trời, phớt lờ Trần Trầm.
Trần Trầm thầm bất đắc dĩ, bổ sung thêm:
- Tiền bối, ta muốn đi tiểu.
Nói xong, Trần Trầm đi tới một góc trong vỏ trai ngọc, cởi dây lưng quần.
Nhưng chưa cởi được một nửa thì cả người Trần Trầm đã bị ném ra ngoài vỏ trai ngọc, rơi vào Vô Tận Hải.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài, Trần Trầm nhẹ lòng hơn nhiều, ải này xem như đã vượt qua.
Trần Trầm không tin Bạch Đông Thăng đang độ kiếp còn có thể phân tâm giết hắn.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng vì chắc ăn, Trần Trầm bay ra một khoảng cách.
Tiếp đó hắn lấy ra lệnh bài truyền tấn, nói cho sư phụ Ngọc Quỳnh và tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông biết việc Bạch Đông Thăng truy sát hắn, tiện thể nói luôn mình trông thấy Nguyên Cương Tráo.
Chỉ giây lát, Trần Trầm nhận được trả lời của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông:
- Cái gì? Bạch Đông Thăng đang truy sát ngươi?
Trần Trầm trả lời:
- Sư tổ yên tâm, ta không sao, lão ta đang độ phi thăng kiếp, không giết ta được.
Bên kia lệnh bài truyền tấn im lặng một lúc, thật lâu sau, lệnh bài nứt rạn, hiển nhiên tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông đã giận điên lên.
- Ngươi không sao thì tốt, có cơ hội thì chửi lão tặc kia giùm ta. Hắn tuyên bố chém giết cường giả yêu tộc trước lúc mình phi thăng, mấy đại tông môn chúng ta mới cho hắn mượn trọng bảo, ai mà ngờ lão tặc này từng làm hoàng đế Đại Kinh hoàng triều, cường giả đứng đầu Luyện Hư đỉnh mà vô liêm sỉ, lật lọng như thế!
Trần Trầm nghe vậy sửng sốt, nhìn Bạch Đông Thăng ở chân trời xa, trong mắt hắn tràn ngập khinh thường.
Không ngờ hắn vẫn đánh giá thấp mức độ vô sỉ của lão tặc này.
Ngẫm lại mớ báu vật rơi vào tay Bạch Đông Thăng, trong lòng Trần Trầm bất bình, vì hắn vốn cũng muốn mượn chúng nó!
Hiện giờ bị Bạch Đông Thăng này mượn rồi, nếu lão mang lên thượng giới thì hắn biết làm sao đây?
Không có do dự, Trần Trầm trực tiếp thần thức truyền âm:
- Bạch lão tặc! Đồ vô liêm sỉ! Ngươi là sỉ nhục của nhân tộc ta!
Bạch Đông Thăng đang độ kiếp dường như không nghe thấy, vẻ mặt cực kỳ ung dung, da mặt dày đến nỗi Trần Trầm không theo kịp.
Nhưng Trần Trầm không phải loại người dễ nhận thua, im lặng một lúc rồi hắn chửi tiếp:
- Bạch lão tặc! Chuyện ngươi lừa gạt bốn đại tông môn đã bị lộ! Hiện giờ toàn bộ nhân tộc đều biết ngươi là một kẻ tồi tệ vô sỉ dơ bẩn hạ lưu! Nghe nói hiện tại có mấy nghìn vạn tu sĩ nhân tộc đang mắng ngươi, từ nay về sau cái tên Bạch Đông Thăng gắn liền với bọ hung! Bọn họ đều nói ngươi hoa cúc bít, đầu bự đầy ghẻ, phi thăng thượng giới sẽ có sai lầm, bay đến súc sinh giới!
Trần Trầm chửi xối xả, dù tâm cảnh của Bạch Đông Thăng có tốt đến đâu thì sắc mặt cũng hơi phát sinh biến hóa.
Theo biến hóa, Nguyên Cương Tráo trở nên không ổn định.
Trần Trầm thấy vậy mừng rỡ, không ngừng cố gắng nói:
- Bạch lão tặc! Ngươi có biết bởi vì ngươi mà người họ Bạch trong nhân tộc đều muốn sửa họ không? Đại Kinh hoàng thất thành đối tượng bị toàn nhân tộc nhục mạ! Tổ tông mười tám đời của ngươi đều bị người mắng một lần, chỉ vì sinh ra súc sinh như ngươi!
- Phụt!
Trong Nguyên Cương Tráo, Bạch Đông Thăng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt cháy lửa nhìn thẳng Trần Trầm.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ phút này Trần Trầm đã bị lão giết một trăm lẻ tám lần.
- Bạch lão tặc, đừng cho rằng chỉ cần có thể thành công phi thăng là mọi chuyện ổn thỏa, nếu như có một ngày ta phi thăng thượng giới, ta sẽ truyền bá ra ngoài những gì ngươi làm ở thế gian giới, cho các tiền bối thượng giới biết lão tặc nhà ngươi có đức tính thế nào!
- Bạch lão tặc . . . !
Nghe Trần Trầm nhục mạ không lặp từ, Bạch Đông Thăng tức điên, nhưng giận đến một mức độ nào đó thì lão bỗng thoải mái.
- Tu sĩ như chúng ta trong mắt chỉ có thiên đạo, thứ khác đối với ta chỉ là mây bay, có lẽ đều là thử thách mà ông trời ban cho ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Đông Thăng hít sâu một hơi, vẻ mặt dần dần trở nên hiền lành, trên mặt thậm chí mơ hồ nổi lên thánh quang.
Trần Trầm ở phương xa trông thấy cảnh này cũng có chút bất đắc dĩ.
Bạch lão tặc rõ ràng vô sỉ đến mức độ có thể tự mình lừa gạt, dùng ngôn ngữ tổn thương loại người này là rất khó khăn.
Nửa canh giờ sau.
Sấm sét màu vàng trên bầu trời bỗng nhiên biến thành màu đen, cho dù là Ngạo Vũ thì vảy trên người cũng bắt đầu tróc ra.
Còn Bạch Đông Thăng trong Nguyên Cương Tráo thì sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt vô cùng, rất hiển nhiên lôi điện màu đen cũng tổn thương rất lớn đến lão.
- Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! Nhanh chóng đánh chết hắn!
Trần Trầm ở trong lòng mặc niệm mấy trăm lần, giờ phút này hắn thầm tiếc ngày xưa mình không học thuật nguyền rủa của Ma Môn, chứ không thì có lẽ sẽ dùng được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại vài tia chớp màu đen đánh xuống.
Ngạo Vũ ở trên trời đột nhiên kêu to:
- Tiểu tử, đừng quên lời hứa của ta và hậu duệ Hải Thần!
Nghe lời này, Trần Trầm đáp lại:
- Tiền bối yên tâm, việc này ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!
Ngạo Vũ lại dặn dò:
- Lam Phỉ, mấy hậu bối của ta sau này giao cho nàng chăm sóc!
Trai ngọc tinh nghe vậy rơi lệ như mưa, liên tục gật đầu.
Doong!
Ngay lúc này, trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng chuông ngân, ngay sau đó trong đêm tối bắn ra tia sáng năm màu.
Ngạo Vũ tẩm trong ánh sáng năm màu, chậm rãi bay lên trời, cuối cùng hoàn toàn biến mất bên trên Vô Tận Hải.
Nhìn cảnh này, Trần Trầm trong lòng rung động.
Chắc là phi thăng rồi? Trông thật oách, như thành tiên.
Ngạo Vũ vừa phi thăng thành công thì Bạch Đông Thăng bỗng phát ra tiếng cười lớn cực kỳ càn rỡ:
- Ha ha ha! Ta cũng vượt qua được! Ta biết ngay ông trời muốn cho ta phi thăng! Ta là người được trời chọn!
Trần Trầm nghe vậy thì khó chịu như nuốt phải ruồi, ông trời thật sự là bị mù mắt.
Mắt thấy trên đầu Bạch Đông Thăng cũng xuất hiện ánh sáng năm màu, Trần Trầm tức giận nói:
- Bạch Đông Thăng, nếu ngươi còn có chút tính người thì hãy để lại những báu vật mà ngươi đã lấy, để lại chút hy vọng cho tu sĩ nhân tộc ta sau này phi thăng!
Bạch Đông Thăng phớt lờ đi, ngược lại vẻ mặt căm hận nhìn Trần Trầm, hung hăng nói:
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất khẩn cầu chính mình vĩnh viễn ở lại thế gian giới! Nếu không đợi đến thượng giới, bị bản hoàng gặp phải, bản hoàng nhất định sẽ lột da rút gân của ngươi ra, hành hạ nghìn năm!
Nói xong, ánh sáng ngũ sắc trên bầu trời bao trùm Bạch Đông Thăng, chậm rãi nâng lão lên cao.
Còn những báu vật chống cự lôi kiếp cũng bị Bạch Đông Thăng mang đi hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận