Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 200: Đan phương thượng cổ

Chương 200: Đan phương thượng cổChương 200: Đan phương thượng cổ
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm vừa suy nghĩ vừa than thở:
- Đáng tiếc phương pháp kia chỉ có ta có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất, người khác không thể chính xác cảm giác dược liệu còn lại bao nhiêu dược tính. Tiếc quá, chứ không thì ta chắc chắn sẽ lấy ra cống hiến cho sự phát triển của nhân tộc.
Làm một người có lý tưởng có khát vọng mà lại hiểu rõ nghĩa lớn, Trần Trầm thường cảm thấy tự trách vì mình cống hiến quá ít cho nhân tộc.
Đây không phải hắn cố làm ra vẻ mà là thật sự.
Khi nào cống hiến nhất định cho nhân tộc thì khi vào mấy nơi như cổ chiến trường hắn mới không biết ngượng, không kiêng nể gì đi cướp đoạt báu vật.
. . .
Một lát sau.
Trần Trầm đến căn nhà lớn gần viện lạc của Ngọc Quỳnh.
Đại sư huynh lẩm bẩm thì thào:
- Chữ . . .?
Nhị sư tỷ không ngừng lắc đầu:
- Chữ này quá mức thâm ảo, ta xem không hiểu.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Trong nhà lớn, Trần Trầm thành người chỉ dạy học tập.
Tám người ngoan ngoãn ngồi thành từng hàng ở bên dưới, nghiêm túc lắng nghe Trần Trầm giảng giải.
Tuy rằng bọn họ thành thật, nhưng không đại biểu bọn họ ngốc.
Nếu ngốc thật thì phỏng chừng Ngọc Quỳnh lười hố bọn họ.
Cho nên được Trần Trầm giảng giải một phen, tám người thành thật đều lộ vẻ hiểu ra.
- Luyện Đan Sư thượng cổ quả nhiên huyền diệu vô cùng!
- Chẳng lẽ Luyện Đan Sư thượng cổ đều có thể hoàn mỹ cảm giác được dược tính trong dược liệu? Lợi hại quá!
- Tuy chúng ta không làm được nhưng cố gắng đi theo hướng này chắc có thể nâng cao xác suất luyện chế ra Trúc Cơ Đan hoàn mỹ.
- Người nghĩ ra đan phương này . . . thật là kỳ tài chưa từng có! Và chữ cổ đại này nữa, cực kỳ khó hiểu, chỉ có nhân tài như tiểu sư đệ mới xem hiểu được!
Tám vị người thành thật thảo luận với nhau, trên mặt tràn đầy vẻ thoải mái thắc mắc đã được giải đáp.
Lúc này, đại sư huynh Dư Hỏa không kìm được hỏi dò:
- Tiểu sư đệ, đan phương thượng cổ này là ngươi tìm ở đâu ra vậy? Còn có đan phương của đan dược khác không?
Trần Trầm nghe hỏi thì lộ vẻ mặt nhớ lại, thật lâu sau thở dài thườn thượt, ngữ khí vô cùng tự trách:
- Mấy vị sư huynh, năm đó ta ở cố hương Đại Tấn quốc tình cờ vào một động phủ thượng cổ, trên vách đá viết đầy chữ cổ giống như vậy. Nhưng khi đó ta không chú ý chữ cổ, chỉ lấy một ít thiên tài địa bảo. Mãi khi bước vào đạo Luyện Đan thì ta mới hiểu được những chữ cổ đó đại biểu cho cái gì! Đó đều là đan phương thượng cổ!
Nói tới đây, tám người thành thật kích động mặt đỏ tim đập, không ngồi yên được, đứng bật dậy, vươn cổ thật dài, sợ bỏ qua chữ nào.
Nhưng Trần Trầm nói câu tiếp theo đẩy cả đám rớt xuống đáy cốc.
- Tiếc rằng lúc đó ta còn nhỏ, chỉ ghi nhớ đan phương của Trúc Cơ Đan, mấy cái khác quên hết rồi.
- Ài!
Tám người thành thật bóp cổ tay thở dài, dường như mất đi cái gì quý giá nhất.
Trần Trầm nở nụ cười hết sức chân thành:
- Các vị sư huynh sư tỷ đừng nản lòng, động phủ còn ở Đại Tấn, về sau nếu có thời gian thì ta sẽ mang các vị đi Đại Tấn tham quan học tập một phen. Trần Trầm này tuy bất tài nhưng không phải kẻ ích kỷ, nhập môn mấy ngày này nhận được các vị sư huynh sư tỷ trong lòng cực kỳ áy náy không yên. Cơ duyên nhỏ như vậy đương nhiên ta sẽ cùng chia sẻ với sư huynh sư tỷ rồi.
Nghe lời đó, ánh mắt tám người thành thật nhìn về hướng Trần Trầm đã thay đổi.
Đan đạo giống như tu hành, cũng có cạnh tranh.
Nhưng tiểu sư đệ nguyện ý chia sẻ cơ duyên với bọn họ, còn là cơ duyên khủng bố như đan phương thượng cổ!
Tiểu sư đệ trung hậu như vậy . . .
Bọn họ có yêu thương nhiều cỡ nào cũng không đủ!
Nghĩ đến đây, vành mắt đại sư huynh đỏ hoe, nắm chặt tay của Trần Trầm, tình cảm trong mắt tràn ra ngoài, cao giọng tán thán từ tận đáy lòng:
- Tiểu sư đệ . . . cao thượng! Ta thua xa lắm!
------------------------------
Chương này từ bản truyenyy nhảy ra dịch còn chưa tới 1/2 quả thật là một trong những chương thú vị nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận