Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 230: Vậy là đủ rồi

Chương 230: Vậy là đủ rồiChương 230: Vậy là đủ rồi
         - Ta không phải Trần Trầm, các ngươi nể mặt tha mạng cho ta được không?
Trương Kỵ bị một đám yêu tộc bao vây, gã bình tĩnh gỡ mặt nạ xuống. Lúc trước Tiêu Vô Ưu tặng mặt nạ này cho Trương Kỵ, không ngờ đến hiện giờ cần dùng nó.
Đám yêu tộc thấy rõ khuôn mặt thì suýt tức chết, đặc biệt là mấy Yêu Hoàng càng tức giận đến xì khói.
Nếu không phải Trần Trầm giả này xuất hiện nhanh, chạy cũng mau khiến bọn họ không kịp nghĩ nhiều thì họ đã không mắc mưu cái trò ấu trĩ như vậy.
Giờ thì bọn họ không định quay về tìm Trần Trầm, chắc chắn hắn đã chạy mất dép rồi.
Nghĩ đến đây, bọn họ càng kiên định tín niệm trong lòng.
Tuyệt đối không cho tiểu tử trước mắt sống yên, phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ chết hắn!
Bị đám yêu tộc như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, Trương Kỵ ngang nhiên không sợ, trong ánh mắt có tia thong dong chịu chết.
Ở trong Thất Sát Ma Đạo một thời gian, Trương Kỵ đã trưởng thành rất nhiều.
Nếu là trước kia thì chắc chắn Trương Kỵ sẽ trực tiếp xông vào vòng vây yêu tộc, liều mạng chịu chết với đại ca, còn bây giờ thì gã đã học được dùng kế.
Còn về Đồ Yêu Vệ mà sư phụ đưa cho gã thì đã bị gã đuổi đi.
Bốn ma tu Nguyên Anh mà thôi, mang theo bên người chỉ làm tăng thêm thương vong.
Trong khi đám yêu tộc xoa tay thì phương xa vọng lại một giọng nói không hài hòa:
- Khụ khụ! Ta muốn mang người này đi, trong các ngươi có ai đồng ý, ai phản đối?
Đám yêu tộc theo tiếng nhìn lại, chỉ một nữ nhân lẻ loi nhìn bọn họ, vẻ mặt thản nhiên nhưng trong mắt lộ rõ co quắp.
Giờ phút này đúng là Ngọc Quỳnh hơi căng thẳng.
Nàng không nói dối, là Luyện Đan Sư, nàng cơ hồ chưa từng đấu pháp với người.
Nếu gai mắt ai thì tùy tiện phái mấy người đi theo Nguyên Thần cảnh ra ngoài giải quyết là õng hết mọi chuyện.
Nhưng hôm nay những người đi theo của gã bận rộn cứu hỏa khắp nơi, khiến nàng buộc lòng phải tự mình đến Đại Tấn.
Ngọc Quỳnh không ngừng ở trong lòng tự an ủi mình:
- Trước khi sư phụ qua đời từng nói Luyện Đan Sư tự ra tay là rất mất mặt. Nếu không phải tiểu tử Trần Trầm đưa ra cái giá lớn như vậy khiến ta không cách nào từ chối thì ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy! Một lần này thôi! Chỉ một lần duy nhất! Ra tay xong ta trở về Luyện Đan, hoàn thành nhiệm vụ đám già kia sắp xếp.
Ngọc Quỳnh quét mắt qua lại đám yêu tộc.
Lần đầu tiên chiến đấu, nàng không có kinh nghiệm gì, cho nên không che giấu dao động Nguyên Thần đỉnh để giả heo ăn cơm.
Cảm thụ uy áp như sóng cuộn biển gầm kia, một đám yêu tộc đều không kìm được biến sắc mặt.
Nữ tu nhân tộc từ đâu chui ra mà khủng bố như thế?
Thấy đám yêu tộc không có phản ứng, Ngọc Quỳnh trực tiếp bay đến bên cạnh Trương Kỵ, kéo gã đi.
Một Yêu Hoàng Nguyên Thần cảnh dưới trướng của Thiên Lang Yêu Hoàng thấp giọng quát, tiến lên tính ngăn lại:
- Chờ đã!
Ngọc Quỳnh cơ hồ bản năng chỉ một cái, một ngọn lửa màu vàng vụt qua, Yêu Hoàng kia còn chưa rõ ràn tình huống gì thì cả người đã bị lửa cháy hừng hực bao bọc.
- A!
- Thiên Lang Hoàng đại nhân cứu ta!
Tiếng gào thê lương quanh quẩn bốn phía, Thiên Lang Yêu Hoàng con ngươi co rút, linh lực cường đại ập hướng ngọn lửa, nhưng không thể làm lửa nhỏ bớt chút nào, ngược lại suýt bị lửa đốt.
Nhìn Yêu Hoàng không ngừng giãu giụa trong lửa, sắc mặt Ngọc Quỳnh tái nhợt.
Nhưng không biết tại sao, sâu trong lòng nàng dâng lên chút cảm giác hưng phấn.
Tiếng kêu càng thảm thiết càng khiến hưng phấn đó mãnh liệt hơn.
Trương Kỵ mơ hồ cảm giác nữ nhân đứng bên cạnh mình là lạ, bởi vì hỏa linh khí trong thiên địa cơ hồ hội tụ lên người nàng ta với tốc độ mắt thường trông thấy, quanh nàng càng lúc càng nóng hơn.
- Đây là . . . Tiên Thiên Hỏa Linh Thể.
Trương Kỵ bản năng cách xa chút, gã học được rất nhiều tri thức trong Thất Sát Ma Đạo, cũng hiểu nhiều kiến thức về Tiên Thiên Linh Thể.
Bởi vì hỏa linh khí cực kỳ cuồng bạo, cho nên tu sĩ Tiên Thiên Hỏa Linh Thể đa số tính tình nóng nảy, trong lòng tràn ngập dục vọng hủy diệt mãnh liệt.
Người như vậy đều cực kỳ nguy hiểm, cho dù là tu sĩ ma đạo cũngp hải tránh thật xa.
Quả nhiên . . .
Một lát sau, lửa màu vàng đốt cháy hừng hực bao bọc người Ngọc Quỳnh, ngọn lửa kéo dài ra trăm thước. Thấy cảnh đó, đám yêu tộc sợ tái mặt, thoáng chốc chạy tứ tán.
Bao ogòm Bạch Hùng Yêu Hoàng và Thiên Lang Yêu Hoàng.
Nữ tu này quá mức khủng bố, bọn họ không trêu vào được, tội gì vì một thoáng nóng giận mà liều mạng với nàng ta?
Chờ đám yêu tộc giải tán ết thì Ngọc Quỳnh dần tỉnh táo lại, lửa cháy trên người cũng dập tắt.
Đáy mắt Ngọc Quỳnh giấu tia thất vọng.
Yêu Hoàng Nguyên Thần lúc trước chặn đường thì đã thành tro bụi, Nguyên Thần cũng không trốn thoát được.
- Đấu pháp keiẻu này . . . tựa hồ thú vị hơn Luyện Đan.
Ngọc Quỳnh nhớ lại mình chỉ một cái là Yêu Hoàng Nguyên Thần chỉ có nước đền tội, nàng như phát hiện đại lục mới, trong lòng không kìm được nảy sinh nhiều ý tưởng, tất cả đều liên quan cách đốt cháy người.
Một lát sau, giọng nói và dáng điệu nụ cười của sư phụ trước khi qua đời lại hiện ra trong óc Ngọc Quỳnh:
- Quỳnh Nhi, ngươi là nữ nhân dịu dàng nhất mà vi sư từng gặp, ngày sau nhớ đừng bao giờ đấu pháp với người khác. Luyện Đan Sư chúng ta dựa vào đan dược có thể đạt thành hết thảy mục đích, đấu pháp là để kẻ thô lỗ làm, chúng ta không thể mất mặt.
Nghĩ đến đây, Ngọc Quỳnh hít sâu, nói:
- Ưu nhã, phải ưu nhã, ta là nữ tử ôn hòa . . .
Sau khi lẩm bẩm vài câu, Ngọc Quỳnh rốt cuộc hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Trương Kỵ lúc này mới dám hơi đến gần một chút.
- Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!
Ngọc Quỳnh thản nhiên nói:
- Muốn cảm tạ thì hãy đi cảm tạ đồ đệ của ta.
Giây sau, Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên và ám vệ từ phương xa bay tới, thấy người cứu mình đúng là Trương Kỵ thì trong lòng hắn cực kỳ cảm động.
Trương Kỵ nhìn thấy Trần Trầm cũng rất kích động, mắt ngấn lệ.
- Đại ca!
- Huynh đệ tốt!
Hai người mấy tháng chưa gặp, khi gặp lại nhau đã trong quang cảnh này, trong một chốc không nói nên lời.
Nghĩa huynh đệ đều nằm trong lặng im không thốt thành lời.
- Khụ khụ!
Viên Kình Thiên mắt lóe tia sáng, mơ hồ cảm thấy địa vị đàn em hàng đầu của mình bị uy hiếp, nhanh chóng chắn giữah ia người, ngăn trở tầm mắt của họ.
Trong lòng Viên Kình Thiên sản sinh chút địch ý với Trương Kỵ, người này sát khí đầy mình, phỏng chừng không phải người tốt! Không thể để sư huynh gần gũi người này!
- Sư huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta hãy về Vô Phong Sơn trước đi.
Nhưng Trần Trầm lắc đầu nói:
- Không trở lại, ta ở trong Đại Tấn sẽ chỉ kéo thù hận cho Đại Tấn.
Nói xong câu dó, Trần Trầm lấy lệnh bài truyền tấn ra, thông báo cho Lão Hắc đừng đến.
Với tốc độ ốc sên của nó thì tới nhặt xác phỏng chừng lúc đó cũng đã trương phình.
Thông báo xong Trần Trầm quét mắt một chút bốn phía, âm thanh truyền ra mấy chục dặm xa:
- Bạch Hùng Hoàng! Thiên Lang Hoàng! Thù diệt quốc, thù truy sát, sớm muộn gì ta sẽ trở về báo! Hai ngươi nhớ tắm sạch sé chờ ta!
Trần Trầm nói câu này không phải hăm dọa sướng miệng, hắn còn muốn ám chỉ cho đám yêu tộc rằng mình sắp rời khỏi Đại Tấn.
. . .
Phương xa.
Hạ Tích Sương từ xa nhìn đoàn người Trần Trầm, khuôn mặt tái nhợt lộ nụ cười:
- Trừ ta ra, hắn còn có huynh đệ, có sư phụ . . . như vậy thật tốt.
Nghĩ vậy, Hạ Tích Sương nhìn vết máu loang lổ và vết thương giăng khắp người, nàng lắc đầu.
Bộ dạng thảm như vậy thì tốt nhất đừng gặp hắn.
Xác nhận hắn bình an, vậy là đủ rồi.
Nàng từ tiền tuyến lén chạy về, dọc đường bị vây truy chặn đường, khó khăn đến Đại Tấn nhưng không thể giúp đỡ được gì, khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Trong lệnh bài truyền tấn phát ra lời nói tức giận của sư phụ:
- Tích Sương! Mau trở về cho ta! Ngươi biết bên ngoài có bao nhiêu yêu tộc tìm ngươi gây sự không? Nếu ngươi cũng chết sẽ đả kích lớn đến nhân tộc!
Sư phụ đã từng quát tháo Linh Hư Khí Tông không trông chừng được Đinh Nghĩa quân huynh, hiện giờ chính mình cũng lén trốn đi, có thể tưởng tượng cơn giận của sư phụ nhiều cỡ nào.
- Sư phụ, ta sai rồi, ta về ngay.
Trả lời tin tức, Hạ Tích Sương xa xa nhìn Trần Trầm một cái rồi âm thầm xoay người rời đi.
. . .
Trần Trầm đang tâng bốc nịnh hót Ngọc Quỳnh, nhìn qua đuôi mắt chú ý phương xa.
Khi thấy bóng lưng quen thuộc mà lại có chút lạc lõng kia, trái tim Trần Trầm đau nhói.
- Sư phụ, các ngươi chờ ta giây lát!
Trần Trầm bỏ lại một câu rồi nhanh chóng đuổi theo bóng lưng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận