Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 152: Soái Ca Đi Khắp Thiên Hạ

Chương 152: Soái Ca Đi Khắp Thiên HạChương 152: Soái Ca Đi Khắp Thiên Hạ
         - Ta biết ngay là ngươi! Lần trước nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy đáng ghét! - Viên Kình Thiên tiếp tục mắng.
Hiện tại hắn đã nghĩ thông suốt, lúc trước, sư huynh không nói cho hắn biết chủ nhân khuôn mặt kia chính là Trần Trầm vì sợ thực lực hắn không đủ, trong lúc xúc động dễ bị thiệt.
Chẳng qua hiện tại hắn đã bước vào Kết Đan, trước khi đi cũng đã luyện thành bổn mạng chi bảo, hắn của ngày hôm này… Không còn phải sợ tên Trần Trầm kia nữa.
Chỉ tiếc là sư huynh… Không có cơ hội nhìn thấy!
Viên Kình Thiên hai mắt đẫm lệ.
Trong tang lễ, hắn không khóc, bởi vì hắn cảm thấy… Cảm thấy có thể sư huynh sẽ lại xuất hiện như lần trước, nhưng mãi cho đến khi tang lễ chấm dứt, hắn mới ý thức được sư huynh thật sự đã chết.
Từ một khắc này, hắn liền khóc hai ngày hai đêm.
Vài ngày trước, lúc sư huynh bảo bọn họ rời đi, ánh mắt quyết tuyệt kia y hệt như lúc ở trong mạch quáng.
Lần trước, sư huynh có thể may mắn không chết, nhưng lần này… Tuyệt đối không thể.
Trên thực tế, ngoại trừ hắn, trong đám thiếu môn chủ cũng có không ít người vụng trộm lau nước mắt, ví dụ như nhân yêu Đông Phương Đãng.
...
Trần Trầm thấy Viên Kình Thiên mắng một trận, lại đột nhiên bật khóc, cũng không biết nên nói gì.
Cái này… Người không biết còn cho rằng hắn đã làm chuyện thất đức gì với tên nhóc này rồi đấy!?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm quay đầu giải thích với Hạ Tích Sương ở cách đó không xa:
- Khụ… Người này bị ta đánh sinh ra tâm lý oán hận, hiện tại nhìn thấy ta lập tức nhịn không được mắng vài câu, đã khiến đạo hữu chê cười.
Thấy vậy, Hạ Tích Sương đồng tình nhìn Viên Kình Thiên.
Người này không biết đã bị đánh thành bộ dạng gì mà vừa gặp liền vừa khóc vừa mắng như thế…?
Bên kia, Viên Kình Thiên dường như nghe thấy lời Trần Trầm, cả giận nói:
- Trần Trầm, ngươi chờ đó cho ta! Đến lúc đó, xem ta thu thập ngươi!
Nghe vậy, thần sắc Hạ Tích Sương thoáng cái trở nên lạnh lùng, dùng tay làm kiếm chỉ thẳng về phía Viên Kình Thiên, một đạo kiếm khí khủng bố bắn ra, gọt mất một mớ tóc trước trán hắn.
- Từ hôm nay trở đi, Nhân tộc nhất trí đối ngoại, nếu còn nghĩ tàn sát lẫn nhau, vậy thì lần sau đạo kiếm khí này chém chính là đầu ngươi! - Viên Kình Thiên nhìn tóc rơi lả tả trước mặt, giật mình kinh hãi, vô thức lui về sau hai bước.
Đồng thời, nội tâm càng thêm bi thương, nếu có sư huynh ở đâu, kiếm khí kia sao có thể chạm đến tóc của hắn.
Trần Trầm thì trốn ở phía sau Hạ Tích Sương cười đắc ý, tên tiểu tử Viên Kình Thiên này chính là thiếu đòn mà!
Những người khác hầu hết cũng giống như Trần Trầm cùng Viên Kình Thiên, bất quá tất cả đều dùng ánh mắt trao đổi, một bộ đợi đó đi, ta nhất định giết chết ngươi, ngươi chờ đó cho ta.
...
Dưới sự thúc giục của Hạ Tích Sương, cự châu bắt đầu vượt qua Hỏa Diệm sơn mạch, sau khi xâm nhập được một nghìn dặm, nhiệt độ phía trên Hỏa Diệm sơn mạch đã đạt đến mức độ kinh người, ngay cả tầng phòng hộ bao quanh cự châu cũng có bị bóp méo.
Thấy Trương Kỵ đầm đìa mồ hôi, bắt đầu có xu thế chịu không nổi, Trần Trầm lập tức xuất ra Vạn Hóa Thần Phong.
Đương nhiên, hiện tại Vạn Hóa Thần Phong đã không còn là một thanh cự kiếm, mà biến thành băng sương trường kiếm, phía trên hàn khí lượn lờ. Kiếm vừa xuất hiện, nhiệt độ nóng bỏng đã tán đi bảy tám phần.
Vừa nhìn thấy trường kiếm, mắt Hạ Tích Sương có chút lóe lên, vô thức tán thưởng:
- Hảo kiếm! Kiếm này tên gì?
- Sương Hàn! - Trần Trầm bịa chuyện.
- Tên nghe rất tốt! - Hạ Tích Sương đáp, trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc.
Bởi vì bổn mạng pháp bảo tương liên với huyết mạch, cho nên từ bổn mạng pháp bảo cũng có thể nhìn ra phẩm tính một người.
Mà thanh kiếm này hàn khí bức người, tựa như tuyết liên thiên sơn thanh cao, lãnh đạm, xem ra Thiên Vân Tông Thánh tử cũng là một quân tử cao thượng.
Nghĩ đến đây, nàng chợt sinh ra một tia hảo cảm đối với Trần Trầm.
Hạo Nhiên Kiếm Tông, tông như kỳ danh, phần lớn đều là quân tử thân mang hạo nhiên chính khí, hơn nữa, thanh kiếm kia tên Sương Hàn, nàng lại gọi Tích Sương, muốn không có hảo cảm cũng khó.
Đã có Vạn Hóa Thần Phong, mọi người trên cự châu cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đám cao thủ Đại Tấn yên lặng nhớ bốn mạng pháp bảo của Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm.
...
So với tưởng tượng của Trần Trầm, Hỏa Diệm sơn mạch lớn hơn rất nhiều, bay phải đến vạn dặm, nhiệt khí mới dần dần tiêu tán.
Không bao lâu sau, một con sông lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Con sông này tựa như là lằn ranh tách rời hai thế giới, đợi bay đến vùng trời bên trên nó, linh khí nồng đậm đập vào mặt, mức độ so với Thiên Vân Tông không kém bao nhiêu.
Phải biết nơi này chính là dã ngoại, cũng chẳng phải động thiên phúc địa gì!
- Lợi hại nha!
Nội tâm Trần Trầm nhịn không được thán phúc, hận không thể lập tức thoát ly đội ngũ đi truy tung thiên tài địa bảo.
Thế nhưng tất cả mọi người trên cự châu không để tâm đến chuyện linh khí có nồng đậm hay không, ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người Hạ Tích Sương.
Bởi vì bọn họ đều có thể cảm ứng được phụ cận cự châu, gần như một nửa linh khí đều bị nữ nhân này hấp thu vào cơ thể!
Đây là… Tiên Thiên Linh Thể!
Cấp bậc thiên kiêu trong truyền thuyết!
Hạ Tích Sương không để tâm đến ánh mắt của quần chúng, nhưng tiểu Hà bên cạnh lại tỏ vẻ kiêu ngoại, phảng phất như được lây dính quang vinh.
Thấy vậy, trong lòng Trần Trầm cũng hâm mộ không thôi. Hắn cũng là Tiên Thiên Linh Thể, lại phải áp chế, dù sao hắn cũng không có núi dựa cường đại…
Trước khi đi, hắn đã cơ bản hiểu được cơ cấu Nhân tộc.
Lãnh thổ Nhân tộc có Tứ đại hoàng triều, ba mươi sáu nước chư hầu, ngoài ra… Còn có Tứ đại tông môn.
Tứ đại tông môn đều ở biên cảnh hai tộc Nhân Yêu, trấn thủ lãnh thổ Nhân tộc suốt mấy vạn năm qua, nếu như nói nói Tứ đại hoàng triều cùng ba mươi sáu nước chư hầu là thân thể cùng tứ chi của Nhân tộc, vậy thì Tứ đại tông môn chính là sống lưng.
Hạo Nhiên Kiếm Tông với tư cách là một trong Tứ đại tông môn, chính là lãnh tụ của Kiếm đạo, quanh năm trấn thủ phía bắc Nhân tộc.
- Tiên Thiên Linh Thể cùng Tiên Thiên Linh Thể sinh con hẳn là Tiên Thiên Linh Thể?
Trong đầu Trần Trầm đột nhiên vụt qua suy nghĩ này, bất quá, chỉ trong chốc lát đã bị hắn xua tan.
Lại bay một hồi.
Cự châu dừng lại phía trên một tòa thành trì, tòa thành này trống rỗng, hai bên là tường thành kéo dài đến chân trời, mà phía ngoài tường thành chính là hoang sơ chi địa.
Hoang dã sương khói lượn lờ, chướng khí mù mịt, tầm nhìn cực thấp, tựa như quỷ vực.
- Trường thành thứ mười sáu biên giới phía bắc liền giao cho tu sĩ Tấn quốc thủ hộ, lúc cần thiết, các ngươi cũng phải phối hợp với mệnh lệnh của phía trên, trợ giúp hoặc rút lui.
- Những việc cụ thể khác, lúc sau sẽ có tu sĩ cấp thấp đến, các ngươi cứ hỏi bọn họ là được.
Sau khi nhắn nhủ hết nhưng chuyện này, Hạ Tích Sương liền xoay người, chuẩn bị ly khai, bất quá, suy tư trong chốc lát, cuối cùng, nàng quay lại đưa cho Trần Trầm một tấm thông tin lệnh bài.
- Nếu thật sự có gì không rõ, có thể hỏi ta.
Lưu lại một câu, kế đó, nàng cũng không tiếp tục nán lại, mang theo Tiểu Hà bay thẳng vào chướng khí bên ngoài.
Đám tu sĩ Dương Thần dừng lại ở nội thành trống rỗng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Ngay cả Tiêu Vô Ưu dù là một cường giả Nguyên Anh nhưng đột nhiên đi đến nơi lạ lẫm thế này cũng có chút luống cuống.
Trần Trầm nhìn thông tin lệnh bài còn vương mùi thơm trong tay, dương dương tự đắc.
Bởi mới nói, cái gì gọi là soái ca đi khắp thiên hạ, xú nhân nửa bước khó đi.
Người như hắn quả nhiên đi đến đâu cũng có được đãi ngộ đặc thù, dù là ở thế giới tiên hiệp này.
Nhìn đi, Hạ Tích Sương không đưa lệnh bài cho sư phụ, cũng không đưa một nữ nhân nào khác, hết lần này đến lần khác lại đưa cho hắn…
Cái này nếu không phải do bề ngoài hắn bất phàm thì còn sao nữa?
Nghĩ đến đây… Trần Trầm khoái chí thu hồi lệnh bài, sau đó quét mắt nhìn một đám ông chú bà cô xung quanh, nhẹ giọng hỏi hệ thống:
- Hệ thống, phạm vi 50 mét, ai là người có bề ngoài bất phàm nhất?
“Là Kí Chủ.”
Nhận được đáp án, Trần Trầm hết sức hài lòng.
Lúc này, ngoại trừ hắn, ánh mắt tất cả mọi người đều đang tập trung quan sát chướng khí bên ngoài thành.
Trong chướng khí dày đặc lờ mờ có chấn động truyền ra, hơn nữa, còn có đôi ma con mắt xanh mơn mởn từ xa nhìn về phía đám người trên tường thành, âm u trong đó khiến người không rét mà run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận