Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 65: Ức Vạn Niên Linh Khí Chi Tinh

Chương 65: Ức Vạn Niên Linh Khí Chi TinhChương 65: Ức Vạn Niên Linh Khí Chi Tinh
         Nửa giờ sau.
Triệu Tiểu Nhã được Trần Trầm đỡ lên giường, lúc này linh khí trong cơ thể nàng đã ổn định trở lại, tuy không thành công đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ nhưng tu vi đã được bảo trụ.
Nhìn Triệu Tiểu Nhã nằm trên giường nhìn chằm chằm mình, Trần Trầm bày ra bộ mặt chính nhân quân tử.
- Ta đã thông tri cho gia gia của ngươi, hắn sẽ lập tức đến, ta còn có việc, đi trước.
- Trần sư huynh, ngươi chờ một chút…
- Sao vậy?
- Đa tạ ân cứu mạng của sư huynh…
- Không cần cám ơn, ta chỉ đi ngang qua thôi, cáo từ!
Nói xong lời này, Trần Trầm đi thẳng ra ngoài, bất đái tẩu nhất phiến vân thải (1)
(1) Câu cuối trong bài thơ Vĩnh biệt Cambridge của Từ Chí Ma. Ý nghĩa câu này đại loại là Tôi không mang theo áng mây bởi vì nó không là của riêng tôi, tôi không thể lấy nó. Nhưng theo nghĩa ta hiểu ở đây thì là Trần Trần không thèm =))
Bất quá, nội tâm của hắn lại thở dài.
Là người của hai thế giới, hắn đương nhiên hiểu rõ đôi chút về nữ nhân. Thông thường, nếu đột nhiên nữ nhân nói chuyện với ngươi ỏn ẻn, tám chín phần là bắt đầu để ý đến ngươi.
Mà Triệu Tiểu Nhã này… Lúc nãy nàng nói thiếu chút chảy nước luôn rồi, so với lần đưa tặng Xích Tham hoàn toàn bất đồng, đó có nghĩa là nữ nhân này đã bắt đầu chú ý đến hắn.
- Quá dọa người, ta mới 16 mà mị lực đã không cách nào che giấu được, đến khi 20 còn đến mức nào nữa?
Trần Trầm bất đắc dĩ sải bước rời khỏi tiểu viện.
Hắn không biết rất lâu sau khi mình rời đi, Triệu Tiểu Nhã khó khăn lắm mới hồi thần.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nàng chỉ cảm thấy có chút mộng ảo.
Lúc này đây, chấp niệm của nàng đối với Thiên Vân Thần Lôi Quyết đã hoàn toàn tiêu trừ, thế nhưng một chấp niệm mới lại sinh ra.
- Ta không thể luyện Thiên Vân Thần Lôi Quyết, nam nhân của ta luyện cũng vậy… Nam nhân này, ta nhất định phải có được!
...
Rời khỏi Thiên Kiếm Phong được một khoảng, Trần Trầm không hiểu sao rùng mình một cái, cẩn thận quan sát chung quanh, hắn bước nhanh hơn, hướng về phía Thiên U Phong.
Sau khi hội hợp cùng Trương Kỵ, hai người đi đến chân chủ phong.
Hồ Tiên Nhi mười phần tận tụy, đến giờ này mà nàng vẫn còn thủ ở đây, ngoài ra, bên cạnh nàng còn có mấy con linh điểu, cũng không biết đã bắt được lúc nào.
- Đêm nay ở đây tủ chỉnh một thoáng, ăn ít đồ, không biết vì sao ta cảm giác có hơi lạnh.
Trần Trầm rụt rụt cổ, nói với mọi người.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau.
Trần Trầm tỉnh lại sau cơn mơ, nhìn sang Trương Kỵ đang ngồi bên cạnh, trong mắt lóe lên vài tia sáng.
- Huynh đệ, Luyện đan trưởng lão Thiên Đan Phong đắc tội ta, ta muốn cảnh cáo hắn.
- Hả? Trưởng lão! – Trương Kỵ vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, đại ca muốn cảnh cáo trưởng lão, hắn có thể giúp được gì cơ chứ.
Có ai ngờ, lúc này đột nhiên Trần Trầm lại lấy ra một gốc hà thủ ô nhét vào tay hắn.
- Huynh đệ, chờ đến giờ thìn, ngươi ném thứ này vào lò luyện đan của hắn ta, hù dọa hắn ta một phen.
- Vậy… Vậy cũng được? – Trương Kỵ sợ hãi kêu lên một tiếng, tùy tiện ném đồ vào lò đan, chuyện này không phải nhỏ, lỡ gây ra chuyện có thể sẽ bị trục xuất khỏi tông môn đấy.
- Yên tâm, ta bảo kê ngươi, hắn không dám làm vậy với ngươi đâu. – Vừa nói Trần Trầm vừa ném cho Trương Kỵ một tấm lệnh bài.
Đương nhiên hắn không có ý muốn Trương Kỵ đi quấy rồi, mà cái này là cơ duyên, hắn cảm thấy cho Trương Kỵ có vẻ tốt hơn.
Nói ra tình huống thực tế có thể tên ngốc Trương Kỵ sẽ tin, nhưng nghĩ sao thì cũng thấy có hơi khoa trương, bởi vì chuyện này đã vượt ra khỏi phạm trù tầm bảo, có hơi hướm tiên tri mất rồi.
- Được! – Trương Kỵ cắn răng đáp ứng.
Đây là lần đầu tiên đại ca nhờ vả hắn chuyện nguy hiểm như vậy, sao hắn có thể cự tuyệt?
Dù có thể bị khu trục khỏi Thiên Vân tông, hắn cũng sẽ không tiếc.
- Hảo huynh đệ! Đi đi thôi! Nhớ rõ phải đúng giờ! Đừng có làm sai!
- Đại ca yên tâm! Ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này! – Trương Kỵ thu hồi hà thủ ô, xoay người đi đến Thiên Đan Phong. Cái tư thế kia có chút tư vị Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục (2).
(2) Hai câu trong Dịch Thủy Ca của Kinh Kha.
Gió thổi đìu hiu, sông dịch lạnh,
Tráng sĩ một đi không trở về.
Nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng Trần Trầm hơi vểnh lên.
Người làm đại ca như hắn cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, loại cơ duyên này không giống với xem người ta tắm rửa, bằng vào vận khí của Trương Kỵ, nhất định có thể nắm được.
Đợi Trương Kỵ rời đi, Trần Trầm liếc nhìn tiếc độ đào hầm của Tiểu Hoàng, sau đó tranh thủ chạy đến Thiên Tế Phong ở biên giới Thiên Vân sơn mạch.
Chỗ đó có Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, Trần Trầm đã tìm hiểu về thứ này, là cực phẩm thiên tài địa bảo, luận giá trị không hề kém so với Địa Hỏa Thiên Tâm Liên.
Càng mấu chốt chính là thứ này hiện tại hữu dũng đối với hắn, còn Địa Hỏa Thiên Tâm Liên tuy là có giá trị cực cao, nhưng phải đợi đến khi có tu vi cao thì mới có thể dùng được nó.
Cho nên nếu nghiêm túc xét về mặt ý nghĩa, trong hơn 1000 cơ duyên lần này, Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch chính là thứ trân quý nhất đối với hắn.
Chạy đến Thiên Tế Phong, Trần Trầm tìm lại được cảm giác kích động đã từ rất lâu không có.
Từ sau khi nhìn thấy quá nhiều thiên tài địa bảo, mấy thứ bảo vật thường thường không còn khiến cho lòng hắn gợn sóng.
Thế nhưng Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch lại khác, căn cứ theo giới thiệu trong thư tịch, thứ này có thể trực tiếp đề thăng tu vi, thậm chí còn có thể cải tạo thể chất…
Bảo vật nghịch thiên bực này cùng loại với Tiên Thiên Không Linh Quả lúc trước, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Hít sâu một hơi, Trần Trầm bắt đầu đục núi.
Bảo vật giấu trong lòng núi, thứ này dù cho bảo Trương Kỵ mỗi ngày nhảy núi mười lần cũng không cách nào tìm thấy.
Trừ phi thiên sơn băng địa liệt, hải khô thạch lạn, bằng không thì bảo vật này vẫn mãi nằm yên tại đó.
Đục chừng hơn hai mươi mét, phía dưới đột nhiên trống rỗng, một cái động lớn xuất hiện trong tầm mắt Trần Trầm.
- Chính là chỗ này!
Trần Trầm áp chế kích động trong lòng, chui vào, ánh sáng xuyên qua lỗ hổng chiếu vào trong, một bức kỳ cảnh xuất hiện trước mắt Trần Trầm.
Đây là một ngọn núi rỗng ruột, bên trong hình thành sơn động có diện tích độ khoảng 100 mét vuông, cao chừng ba mét. Đỉnh sơn động toàn là thạch nhủ trắng não, liếc mắt nhìn tựa như từ con sóng nhấp nhô.
Hình ảnh kia chẳng khác nào đem biển lật úp lại treo trên đỉnh sơn động, vô cùng thần kỳ.
Càng khiến cho người ta khác nhiên chính là từng “con sóng” trên đỉnh đầu không phải không có quy tắc, từ rìa vào trung tâm, sóng mỗi lúc một cao dần.
Nhất là ở vị trí trung tâm, ngay mũi nhọn của khối thạch nhũ lớn nhất kia có một giọt chất lỏng lóe ra hào quang đang lơ lửng, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
- Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch… Không biết bao lâu mới nhỏ một giọt như vậy?
Trần Trầm thầm sợ hãi thán phục, hận không thể lập tức chạy lên lè lưỡi ra liếm.
Mà trên thực tế thì hắn cũng đã làm vậy, tuy cái này có hơi bất nhã, nhưng may mắn là không ai trông thấy.
Thế nhưng ngay khi hắn lủi qua, Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch kia đột nhiên nhỏ xuống.
- Cmn! Đừng!
Trần Trầm kinh hô một tiếng, nếu nhũ dịch rơi trên mặt đất, hắn bò xuống lè lưỡi liếm cũng quá khó coi đi.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể ngăn cả, Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch cứ như vậy nhỏ thẳng xuống.
Càng mấu chốt hơn chính là nó nhỏ xuống mặt đất xong… Biến mất!
Thấy một màn như vậy, tim Trần Trầm thật lạnh… Thật lạnh. Hắn chỉ hận mình không phải Hắc Bạch Vô Thường, có thể nháy mắt duỗi đầu lưỡi ra xa vài mét.
Cuống quít chạy đến chỗ thạch nhũ rơi xuống, Trần Trầm bắt đầu săm soi mặt đất, nhìn xem có cách nào cứu chữa hay không.
- Rơi xuống hố rồi… - Sờ sờ mặt đất, Trần Trầm thập phần không cam lòng.
Hóa ra nơi mà Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch rơi xuống vừa vặn có một cái lỗ nhỏ, sở dĩ thạch nhũ biến mất là do nó nhỏ thẳng vào trong cái lỗ kia.
- Đào xuống 300 xích ta cũng phải móc ngươi ra.
Trần Trầm không phải người dễ dàng nhận mệnh, hắn cầm xà beng, bắt đầu đào rồi đào.
Không bao lâu sau, cái lỗ nhỏ cỡ bằng sợi tóc kia bị hắn đục ra cỡ nắm đấm lớn.
Xuyên qua lỗ hổng xem xét, mắt Trần Trầm hoa lên, thiếu chút nữa ngất đi.
Bởi vì bên dưới tầng đất vậy mà còn có một cái động.
Mà vị trí hắn đang đứng, phía dưới có một cái ao nhỏ độ khoảng 1 mét vuông, trong đó tràn đầy Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, không biết đã tích trữ bao nhiêu năm…
Lúc này, Trần Trầm nhịn không được nhớ đến bố cục Thiên Vân tông.
Linh mạch của Thiên Vân sơn mạch nằm ngay dưới chủ phong, tất cả sơn phong nằm phía bên phải chủ phong đều sung túc linh khí, đệ tử Thiên Vân tông chủ yếu hoạt động tại các sơn phong nằm phía bên phải chủ phong.
Nếu so sánh, bên trái chủ phong thập phần cằn cỗi.
Cái này thoạt nhìn không hợp lý, bởi vì khoảng cách linh mạch hai bên trái phải là tương đồng.
Nhưng hôm nay Trần Trầm đã minh bạch.
Bởi vì tất cả thiên địa linh khí bên trái chủ phòng đều bị Thiên Tế Phong giống với Thiên Địa trận pháp kỳ quan này hấp thu, cuối cùng ngưng kết ra Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch.
Mà cái ao Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch phía dưới rất có thể là kết quả ngưng kết suốt hàng trăm triệu năm của nửa cái Thiên Vân sơn mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận