Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 215: Còn có chuyện tốt như vậy?

Chương 215: Còn có chuyện tốt như vậy?Chương 215: Còn có chuyện tốt như vậy?
         Thật lâu sau, Ngọc Quỳnh vung tay lên, tám đan lô xuất hiện trên bãi đất trống.
- Ta nghe Dư Hỏa nói ngươi có thể luyện Trúc Cơ Đan? Nếu vậy thì ngươi xem như một Luyện Đan Sư, đã là Luyện Đan Sư thì sao có thể thiếu Luyện Đan Lô tốt? Tám Luyện Đan Lô này ngươi tự chọn một cái đi.
Trông thấy tám Luyện Đan Lô, Trần Trầm có thêm nhận thức mới về gia sản của Ngọc Quỳnh. Tám Luyện Đan Lô đều tỏa sáng lấp lánh, mỗi cái đều không thua gì đại sư huynh.
Nay xem ra gia sản không chỉ liên quan đến bản lĩnh mà còn cần có chỉ số thông minh.
Trần Trầm lặng lẽ dùng hệ thống chọn cái đắt tiền nhất cất vào, sau đó ngại ngùng nói:
- Đa tạ sư phụ, nếu đồ đệ thành Luyện Đan Sư thì có lẽ sẽ bị người mơ ước, đến lúc đó nếu như gặp được nguy hiểm thì đồ đệ sẽ dùng Âm Dương Thạch cầu cứu sư phụ.
Nói xong, hai người im lặng một lúc rồi nở nụ cười vừa lòng.
. . .
Rời khỏi chỗ ở của Ngọc Quỳnh, Trần Trầm bắt đầu quan sát Luyện Đan Lô mà mình chọn.
Luyện Đan Lô này tên là Ly Hỏa Nguyên Cương Lô, một báu vật đích thực, căn bản không thể dùng linh thạch tính toán giá trị của nó.
Lẽ ra không nên đưa loại đan lô này cho tay mơ Luyện Đan Sư sử dụng, quá mức phí của trời.
Nhưng phỏng chừng trên người Ngọc Quỳnh không có thứ gì thấp kém, tùy tay tặng đã là báu vật cấp bậc cỡ này.
Trần Trầm mỉm cười thầm nghĩ:
- Ài, sư phụ rộng rãi như vậy, nếu sư phụ thiếu thứ gì thì chờ khi rảnh rỗi ta sẽ tìm giúp cho.
Trước khi Trần Trầm trở về, Ngọc Quỳnh nói tên của ba món thiên tài địa bảo cho hắn, tựa hồ là nguyên vật liệu của loại đan dược nghịch thiên nào đó, dặn hắn chú ý giùm.
Tiền cược của Âu Dương trưởng lão hôm nay cũng là một trong các nguyên vật liệu của đan dược nghịch thiên kia.
Thật ra ba loại thiên tài địa bảo mà Ngọc Quỳnh nói thì trong trữ vật giới của Trần Trầm đã có một loại.
Nhưng hắn mới lấy đồ từ tay Ngọc Quỳnh, dù bây giờ đưa ra thiên tài địa bảo cũng khó mà lừa thêm báu vật từ chỗ của nàng.
Trần Trầm suy tư tính toán, quay về viện lạc của mình.
Hắn không tạm nghỉ mà bắt đầu thử dùng Ly Hỏa Nguyên Cương Lô Luyện Đan, lần này hắn luyện chế một loại đan dược tăng lên tu vi của tu sĩ Kết Đan, tên gọi Tăng Nguyên Đan.
Tu sĩ Kết Đan là lực lượng nòng cốt của hai nước, nên hai nước thiếu loại đan dược như Tăng Nguyên Đan nhất.
Vứt bỏ Trúc Cơ Đan, thứ mà Trần Trầm nghĩ đến đầu tiên là đan phương Tăng Nguyên Đan này.
Tài liệu chính của Tăng Nguyên Đan là nội đan yêu tộc, Trần Trầm không thiếu thứ này.
Có trợ giúp của Ly Hỏa Nguyên Cương Lô, chỉ trong một buổi chiều Trần Trầm đã luyện chế mười lần Tăng Nguyên Đan.
Cuối cùng đều không ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Đối với này kết quả này, Trần Trầm không nản lòng. Tăng Nguyên Đan cần gần hai mươi loại nguyên vật liệu, trong đó còn cần biến hóa hỏa hậu, thất bại cũng là chuyện bình thường.
Huống chi hắn còn dùng Luyện Đan Lô mới.
. . .
Thất bại kéo dài tận ba ngày.
Trong thời gian ba ngày, buổi sáng Trần Trầm suy luận đan phương, buổi chiều Luyện Đan, rốt cuộc vào hôm nay thành công luyện chế ra viên Tăng Nguyên Đan chất lượng thấp đầu tiên.
Trần Trầm tặng Tăng Nguyên Đan chất lượng thấp cho Viên Kình Thiên.
Viên Kình Thiên vô cùng cảm động, gã cho rằng sư huynh Luyện Đan hết ngày dài lại đêm thâu là vì tăng lên tu vi của gã.
Cái gì là huynh đệ? Cấp bậc đây!
Cho nên đừng nói bề mặt Tăng Nguyên Đan gồ ghề, nhìn liền biết chất lượng cực kém, dù bên trong có độc thì gã cũng sẽ không chút do dự ăn vào.
Như vậy mới không phụ tình nghĩa của sư huynh!
Viên Kình Thiên nuốt trọn đan dược, không quên khích lệ Trần Trầm:
- Sư huynh, đan dược do sư huynh luyện chẳng những hiệu quả rất tốt mà vị cũng ngon nữa!
Có lần đầu tiên, về sau dễ dàng rất nhiều. Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Trần Trầm sẽ luyện chế ra vài viên Tăng Nguyên Đan, chất lượng càng lúc càng tốt.
Viên Kình Thiên được thể nghiệm đãi ngộ ăn đan dược thay cơm của đệ tử đại tông môn, hạnh phúc lâng lâng.
Nửa tháng sau, tu vi của Viên Kình Thiên từ Kết Đan trung kỳ thuận lợi bước chân vào hậu kỳ.
Hôm nay, Trần Trầm vẫn đang suy luận ‘đan phương thượng cổ’, trong lệnh bài truyền tấn bỗng truyền đến tin tức của Tiêu Vô Ưu.
- Đồ đệ, sứ giả của Đại Hạ đến, nói là Hắc Trư Hoàng trong biên cảnh của hai nước chúng ta quá mức kiêu ngạo, chuẩn bị phái người đến chi viện chúng ta, nhưng chi tiết cụ thể cần nói chuyện trực tiếp với ngươi.
Trông thấy tin tức này thì Trần Trầm có chút kinh ngạc.
Còn có chuyện tốt vậy sao? Đừng nói là có trá nhé, giống như sư phụ tặng Âm Dương Thạch cho mình.
Nhưng tính thời gian thì đúng là nên về một chuyến, chờ lừa các sư huynh sư tỷ luyện một mớ đan dược cho hai nước rồi về cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, hắn hồi âm:
- Sư phụ, bảo bọn họ chờ ta bảy ngày, bảy ngày sau ta sẽ trở lại.
Nhắn tin xong Trần Trầm kêu Viên Kình Thiên qua, giao một trữ vật giới cho gã.
Nét mặt Trần Trầm nghiêm túc nói:
- Kình Thiên, bên trong đều là đan phương thượng cổ, giá trị của nó không cần nói cũng biết, ngươi đi về trước một chuyến, khắc những đan phương này lên vách đá trong động phủ thượng cổ. Nhớ tìm môn chủ Cơ Quan Khôi Lỗi Bộ làm dấu vết cũ một chút, hiểu chưa?
Tuy sư huynh sư tỷ đều là người thành thật, nhưng hắn cũng không thể trực tiếp vũ nhục chỉ số thông minh của người ta, phải đối đãi với họ như người thông minh.
Đây cũng là một loại tôn trọng.
Viên Kình Thiên trịnh trọng đáp:
- Hiểu được! Sư huynh yên tâm, bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ!
Trần Trầm ngẫm nghĩ, vẫn không yên lòng, móc ra một đống báu vật hộ thân từ trữ vật giới giao cho Viên Kình Thiên, dặn dò:
- Đi đi, làm xong xuôi thì báo cho ta biết.
- Ừm!
Cảm thụ được quan tâm của sư huynh, Viên Kình Thiên cảm động vành mắt đỏ hoe, dứt khoát rời đi.
Gã biết trong tay mình đang cầm không phải trữ vật giới bình thường mà là tương lai của hai nước!
Biết Trần Trầm sắp về Đại Tấn, tám vị sư huynh sư tỷ của hắn rất là hân hoan, tuy còn bảy ngày mới xuất phát nhưng bọn họ đã nôn nóng bắt đầu làm chuẩn bị.
Dù sao bọn họ đi Đại Tấn không chỉ vì nghiên cứu đan phương thượng cổ, cũng vì hành hương, tưởng nhớ những Luyện Đan Sư thượng cổ bản lĩnh thông thiên.
Cho nên, ba ngày trước khi đi bọn họ bắt đầu tắm rửa trai giới, theo đuổi bình yên trong tâm linh.
. . .
Trước khi đi.
Ngọc Quỳnh gọi một mình Trần Trầm tới sân của mình.
Vẻ mặt Ngọc Quỳnh nguy hiểm, trịnh trọng cảnh cáo:
- Một tháng, Trần Trầm, hy vọng ngươi biết chừng mực, đừng làm quá đáng. Trong một tháng ngươi phải trả tất cả bọn họ nguyên vẹn về cho ta, đừng để ta phái người đi tìm ngươi, nếu không thì ngươi sẽ nếm mùi đau khổ!
Trần Trầm cười lúng túng:
- Hiểu hiểu, một tháng đã đủ.
Một lần bắt cóc tất cả đồ đệ của người ta, nói thật ra hắn cũng có chút áy náy không yên.
- Hiểu được thì tốt, còn nữa, nhớ gửi một phần đan phương thượng cổ cho ta. Được rồi, biến đi.
Ngọc Quỳnh nói xong vung tay lên, Trần Trầm bay ra viện lạc.
Trần Trầm lồm cồm bò dậy, hầm hừ lẩm bẩm:
- Còn tưởng ngươi thông minh lắm, cuối cùng vẫn muốn đan phương thượng cổ.
Hắn vỗ mông rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận