Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 365: Sứ mệnh của các ngươi ở tương lai

Chương 365: Sứ mệnh của các ngươi ở tương laiChương 365: Sứ mệnh của các ngươi ở tương lai
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm sắc mặt cực kỳ khó xem, lặng lẽ xếp tên của Bạch Đông Thăng lên hàng đầu trong cuốn sổ ghi hận.
Lão tặc này mang đi hết báu vật thì thôi đi, còn muốn hành hạ hắn nghìn năm.
Hắn nhớ thù này!
Nhưng giây sau Trần Trầm méo mặt, phải biết rằng, hắn muốn phi thăng phải vượt qua hai mấu chốt, nếu gục ngã thì thật sự không có cơ hội gặp phải Bạch lão tặc.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm không kiềm được thở dài.
Bên kia, trai ngọc tinh vẫn đang khóc thút thít với bầu trời, bộ dáng kia thương cảm vô cùng.
Trần Trầm thấy vậy âm thầm rời đi, không mang đi một mảnh áng mây.
Đợi về đến Không Minh Đảo, Trần Trầm báo bình an cho nhóm người Hạ Tích Sương, rồi báo cho tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông biết Bạch Đông Thăng thành công phi thăng, hơn nữa mang đi báu vật.
Tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông chửi rủa xối xả, Trần Trầm bất đắc dĩ, chỉ có thể mong đợi bốn đại tông môn mượn chuyện này chiếm ưu thế quyền lên tiếng với bốn đại hoàng triều.
- Trần Trầm, lão tặc kia đã phi thăng rồi thì ngươi hãy trở về đi?
Nhìn truyền tấn của tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm cười buồn đáp lại:
- Không được sư tổ, ta có Phá Ách Ấn trên người, lỡ lại ra một lão tổ thì ta không chịu nổi.
Trong câu này có một ít oán niệm nhưng đúng là Trần Trầm không muốn trở về.
Hắn nhớ rõ trên đại hội đấu pháp Thần Viên Sơn, dùng hệ thống truy tung người có sát ý với mình.
Kết quả phát hiện hơn phân nửa tu sĩ có mặt đều muốn giết hắn, gạt tu sĩ bốn đại hoàng triều sang một bên, tu sĩ khác cũng là như vậy.
Trong tình huống này, hắn trở lại có ý nghĩa gì?
Dù đám người này e ngại uy nghiêm của bốn đại tông, ở mặt ngoài lễ độ với hắn, nhưng sát ý sau lưng sẽ không giảm bớt.
So với trở lại lá mặt lá trái với đám người này, chẳng bằng ở Vô Tận Hải sống tiêu dao.
Nghĩ những điều này, Trần Trầm trong lòng thoải mái.
Nhưng không hiểu sao, lúc này trong đầu Trần Trầm vang vọng tiếng chuông điềm lành lúc Ngạo Vũ phi thăng. Nghe tiếng chuông đó, hắn đứng ngây tại chỗ.
- Trần Trầm, ngươi làm sao vậy?
Không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến giọng nói thân thiết, nghe âm thanh đó, Trần Trầm tỉnh táo lại, ngước đầu lên mới phát hiện không biết Hạ Tích Sương đứng cạnh hắn từ khi nào, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
- A, ta không sao.
Trần Trầm theo bản năng đáp lại, nhưng vừa thốt lời, hắn đột nhiên ý thức được không đúng, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
Trần Trầm thay đổi sắc mặt làm Hạ Tích Sương căng thẳng.
- Trần Trầm, ngươi rốt cuộc làm sao? Ngày hôm qua ta mang theo nhóm Lục Đậu trở về thì ngươi đã đứng ở đây, đến bây giờ kêu ngươi thì ngươi mới có phản ứng.
Trần Trầm nghe vậy vẻ mặt cay đắng, nếu không cảm giác sai thì dường như tu vi của hắn đến Nguyên Thần hậu kỳ, sắp bước vào đỉnh.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ là ngộ đạo trong truyền thuyết?
Ngẫm nghĩ kỹ thì dường như thật sự chỉ có ngộ đạo có thể giải thích hợp lý.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm khổ sở nói:
- Tích Sương, tu vi của ta sắp bước vào Nguyên Thần đỉnh.
Hạ Tích Sương nghe vậy không nói nên lời, chuyện này nếu phát sinh với người khác thì sợ rằng có thể hưng phấn mấy ngày ngủ không yên, nhưng Trần Trầm ngược lại như gặp tai nạn lớn.
Cảm giác tu vi của mình biến hóa, Trần Trầm càng kiên định tín niệm không về lãnh thổ nhân tộc.
Phải biết rằng, cuộc đời của hắn rất có thể trôi qua trong thời gian đếm ngược.
Làm một nhân vật tu vi không cao không thấp, không liên quan lớn đến nhân tộc, hắn cần gì chuốc khổ trở lại tự tìm phiền não? Không bằng ở lại Không Minh Đảo, cùng người thân thương của mình.
Nghĩ đến đây, nét mặt Trần Trầm bình tĩnh lại, nói với Hạ Tích Sương đứng trước mắt:
- Không có gì, đi một bước xem một bước đi.
Hạ Tích Sương biết Trần Trầm đang suy nghĩ gì, tuy rằng trong lòng chua xót nhưng nàng không lộ ra ngoài, chậm rãi tựa vào vai hắn.
Thời gian như nước chảy.
Trong nháy mắt đã qua nửa năm.
Trên Không Minh Đảo, một đêm khuya, Trần Trầm đột nhiên mở mắt, nhíu mày nói:
- Ngươi lại tới, lần này đến để lấy mạng của ta?
Tiếng nói dứt, hư không dao động, Yêu Khanh hiện hình, bình tĩnh nói:
- Ta đến xem nhóm Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng.
Trần Trầm á khẩu không nói được.
Trong nửa năm nay, nữ yêu này đã đến lần thứ ba, mỗi lần đều là lý do này.
Nhưng lần nào nàng đến Không Minh Đảo, đa số dạy ba tiểu yêu thực vật Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, Sinh Phàm, thái độ cực kỳ nghiêm túc, dường như sư phụ đang dạy đồ đệ.
Nói chính xác hơn, thậm chí có chút vượt qua quan hệ sư đồ, đến cảnh giới vừa là sư vừa là mẫu.
Mắt thấy Yêu Khanh chuẩn bị đi tìm nhóm Tiểu Hoa, Trần Trầm không kiềm được nói:
- Ngươi không tìm được yêu tộc thực vật khác hay sao? Cứ cố tình đến chỗ của ta?
Yêu Khanh khựng lại, thản nhiên nói:
- Không tìm được có tu vi và tuệ căn như bọn hắn.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, dường như đúng thật.
Tục ngữ nói rất hay, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ba tiểu yêu luôn đi theo hắn, muốn không có tuệ căn cũng khó.
Huống chi Trần Trầm ở Không Minh Đảo rảnh rỗi mọc nấm, hở chút là dạy học cho ba tiểu yêu, truyền bá tri thức.
Hiện giờ ba tiểu yêu đã trở thành ba tiểu yêu quái có văn hóa có nội hàm.
Sư phụ Ngọc Quỳnh của hắn cũng có nhiều thiên tài địa bảo sắp biến hóa, nhưng chủ nhân không tốt, đám thiên tài địa bảo vẫn chỉ là thiên tài địa bảo, đến nay không thể biến hóa thành công, càng miễn bàn trí tuệ.
Trần Trầm hét to:
- Này! Ngươi dạy bọn họ tu luyện là được, đừng rót vào tư tưởng chủng tộc nhỏ hẹp!
Yêu Khanh phớt lờ Trần Trầm, đi mấy bước biến mất trong tầm mắt của hắn.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm vừa vui mừng vừa lo lắng.
Mừng là vì Yêu Khanh dường như biết công phu ‘dục tốc bất đạt’, mỗi lần đến Không Minh Đảo là tu vi của ba tiểu yêu quái sẽ tăng tiến vùn vụt, không bàn tới Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng có tu vi Nguyên Thần cảnh, Sinh Phàm cũng sắp bước vào Nguyên Thần đỉnh.
Lo lắng là không biết nữ yêu này có phải có mưu tính gì xấu xa hay không, lỡ có ngày nào muốn dẫn ba tiểu yêu vào chiến trường hai tộc thì làm sao đây?
Tuy rằng nửa năm qua thực lực của hai tộc người, yêu lại khôi phục cân bằng, không ai làm gì được ai, nhưng chiến trường là chiến trường, ở nơi chiến tranh kịch liệt nhất vẫn có nhiều tu sĩ, yêu tộc chết trận mỗi ngày.
- Không được, hôm nay là cuối cùng một lần, lần sau tuyệt đối không cho phép nữ yêu này đến gần ba vật nhỏ!
Trần Trầm trong lòng âm thầm thề, hiện giờ hắn còn không sợ chết thì tự nhiên không ngán nữ yêu kia!
. . .
Trên mảnh linh thổ phì nhiêu nào đó ở Không Minh Đảo, Yêu Khanh nhìn ba tiểu yêu quái, tự nhiên nở nụ cười.
Nụ cười kia thuần khiết, nếu Trần Trầm ở một bên chắc chắn sẽ khiếp sợ khi thấy nữ yêu này cũng có mặt đơn thuần như vậy.
- Đây là lần cuối tỷ tỷ đến dạy các ngươi.
Yêu Khanh vừa dứt lời, nụ cười đông trên mặt ba tiểu yêu quái.
Tiểu Hoa tội nghiệp chu môi, tùy thời òa khóc.
Ngược lại Sinh Phàm chính chắn hơn, hỏi nhỏ:
- Tỷ tỷ sắp làm việc lớn gì hả? Có lẽ chúng ta có thể hỗ trợ, tuy sư huynh là nhân tộc, nhưng miễn là chúng ta không tổn thương nhân tộc thì sư huynh sẽ không can thiệp quyết định của chúng ta. Hắn là người tốt tôn trọng tuyển chọn của người khác.
Yêu Khanh nghe vậy vuốt nhẹ đầu của Sinh Phàm, lẩm bẩm:
- Đáng tiếc trên đời không có nhiều người như hắn, việc ta sắp làm e rằng các ngươi cũng chẳng giúp được gì.
Sinh Phàm hỏi dồn, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập bướng bỉnh:
- Là chuyện gì?
Tuy sư huynh thường hay nói với nó rằng tỷ tỷ không phải người tốt, nhưng nó là yêu tộc thực vật, có thể cảm thụ được linh hồn thuần khiết của tỷ tỷ.
Cho nên, việc tỷ tỷ làm tất nhiên cũng là chính xác, Sinh Phàm rất muốn hỗ trợ.
Yêu Khanh lắc đầu, cúi người nhẹ giọng nói:
- Các ngươi chỉ cần biết rằng yêu tộc thực vật chúng ta không lâu sau liền có thể quang minh chính đại đi trên cõi đời, sứ mệnh của các ngươi không ở hiện tại mà là tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận