Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 209: Có tiền muốn làm gì mà chẳng được

Chương 209: Có tiền muốn làm gì mà chẳng đượcChương 209: Có tiền muốn làm gì mà chẳng được
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
----------------------
Ra lệnh một tiếng, nguyên Phục Côn thành gió nổi mây phun.
Nơi mấy vạn tu sĩ Phục Côn thành tụ tập đột nhiên có một tầng trận pháp hùng hậu dâng lên, nhốt mọi người vào trong.
Đám tu sĩ quay sang ngó nhau, hoang mang không hiểu gì cả.
Tu sĩ Ô Tiên Tông núp trong chỗ tối thấy cảnh này thì cười nhạt, nhóm người này sắp chết đến nơi mà không hay biết gì.
. . .
Một nơi khác.
Tô Liên lo lắng nhìn phương hướng ngoài thành.
Trận chiến hôm nay động tĩnh quá lớn, nàng ở trong phủ đệ cũng nghe rõ mồn một âm thanh đất rung núi chuyển ở bên ngoài.
Tô Liên nhẹ giọng hỏi, ngữ khí u buồn:
- Tiểu sư đệ, ngươi nói xem Ô Tiên Tông có thể giữ được Phục Côn thành không?
Trần Trầm mỉm cười nói:
- Nhị sư tỷ yên tâm, tất nhiên là giữ được.
Hắn vừa dứt lời, nguyên phủ đệ đột nhiên sáng lên trận pháp ngăn cách.
Tô Liên trông thấy cảnh này có chút kinh ngạc, theo sau lộ vẻ hiểu ra:
- Ô Tiên Tông thật có lòng, còn thiết lập trận pháp bảo hộ chúng ta.
Trần Trầm khinh thường cười nhạt:
- Bảo hộ chúng ta?
Năm tu sĩ Ô Tiên Tông từ bốn phía tường vây xông vào, bao vây Trần Trầm và Tô Liên vào giữa.
Năm tu sĩ Ô Tiên Tông đều là tu vi Nguyên Anh, từng cụng ly nói cười với Trần Trầm, Tô Liên trong bữa tiệc, nhưng hiện giờ trên mặt của họ không mang ý cười, chỉ có sát ý lạnh băng.
Tô Liên nhíu mày hỏi:
- Các ngươi làm vậy là sao?
Dù nàng có thành thật tới đâu thì lúc này cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Năm tu sĩ Ô Tiên Tông không nói chuyện, trực tiếp xông lên, linh áp khủng bố phát ra, hoàn toàn phong tỏa mọi đường lui của Trần Trầm và Tô Liên.
Tô Liên thấy thế vội bảo vệ Trần Trầm sau lưng mình, trầm giọng quát:
- Dám ra tay với Luyện Đan Sư, các ngươi thật là càn rỡ!
Cùng với lời nói của Tô Liên, năm phù chú bay ra từ người nàng rồi tự bốc cháy, biến thành năm luồng công kích hùng mạnh đánh về phía năm tu sĩ Ô Tiên Tông.
Bùm!
Năm tiếng nổ như sấm rền vang lên, năm tu sĩ Nguyên Anh cùng hộc máu thụt lùi, đụng vào trận pháp bốn phía.
Trần Trầm trợn mắt há hốc mồm:
- Cái này . . . nhị sư tỷ lợi hại!
Tình huống này nằm ngoài dự liệu của Trần Trầm, sức chiến đấu thực tế của nhị sư tỷ tựa hồ mạnh hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Hiển nhiên năm Nguyên Anh Ô Tiên Tông cũng không dự liệu được sẽ là kết thúc này, bọn họ nằm dưới đất nhe răng trợn mắt một lúc sau, biến thành thể bán yêu dữ tợn, hơi thở nháy mắt tăng vọt, toàn bộ đạt đến trình độ Nguyên Anh hậu kỳ.
Ngay lúc này, trong căn phòng nào đó ở viện lạc nào, người đi theo của Tô Liên cầm trường thương lao ra, bảo vệ trước mặt Tô Liên và Trần Trầm.
- Tô đại sư, Ô Tiên Tông này có quỷ, trận pháp xung quanh ngăn cách truyền tấn, ta không cách nào báo tin chuyện ở đây về Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Tô Liên nhìn năm bán yêu, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi có thể đối phó mấy tên?
- Nhiều nhất là hai.
Nhận được đáp án này, Tô Liên buông tiếng thở dài, lấy ra một pháp bảo hình dạng như lồng chụp:
- Xem ra đành sử dụng Định Quang Tráo, có thứ này thì trừ phi đối phương có cường giả Nguyên Thần cảnh, nếu không sẽ không công phá được.
Tô Liên nói xong định ném Định Quang Tráo ra ngoài, nhưng bị Trần Trầm ngăn lại ngay.
- Nhị sư tỷ, có năm bán yêu Nguyên Anh tầm thường, giao cho ta đi.
Nói thật, Trần Trầm có chút xấu hổ.
Bởi vì hắn xem thường nội tình của Ngọc Đỉnh Đan Tông, càng xem thường đại sư huynh và nhị sư tỷ là đệ tử của Thánh Nữ.
Hai người này tuy tu vi Nguyên Anh, sức chiến đấu hơi yếu nhưng bàn về tài sản thì dày hơn cường giả Nguyên Thần bình thường, không biết mang theo bao nhiêu pháp bảo.
Trần Trầm sợ những bán yêu này dồn ép quá đáng, nhị sư tỷ lại lấy pháp bảo lợi hại gì ra giết ngược lại họ.
Như vậy thì trông hắn như tới du lịch.
Tô Liên do dự:
- Tiểu sư đệ . . . ngươi . . .
Không đợi Tô Liên nói tiếp, Trần Trầm tiến lên trước một bước, Vạn Hóa Thần phong rút ra khỏi vỏ Uẩn Thần Mộc, bỗng nhiên biến thành một cây kiếm to dài năm thước từ trên trời giáng xuống, cắm phập vào trong sân.
Ầm!
Một tiếng sấm nổ, năm Diệt Thế Thần Lôi màu vàng bắn ra từ thân kiếm bay thẳng về phía năm bán yêu.
Năm bán yêu tái mặt, nhanh chóng thúc đẩy linh lực hộ thân đến cực độ, nhưng chúng nó như tờ giấy mỏng trước Diệt Thế Thần Lôi. Trong khoảnh khắc, thân thể của năm bán yêu cùng Nguyên Anh đều bị chém thành tro tàn.
Trần Trầm thấy vậy mới thản nhiên cầm về Vạn Hóa Thần Phong, ra vẻ cao thâm khó dò.
Trần Trầm vốn không cần Vạn Hóa Thần Phong cũng có thể phát ra năm Diệt Thế Thần Lôi, nhưng làm vậy không đủ ngầu, có vẻ dưới cơ các trùm lớn.
Còn về đi lên đá đấm giết địch thì không bao giờ nằm trong từ điển của Trần Trầm, làm như vậy có khác gì với người đi theo của nhị sư tỷ? Khi không hạ thấp giá trị con người.
Nhìn đống tro bụi dưới đất, đáy mắt Tô Liên lóe tia sáng kinh dị. Người đi theo cầm trường thương thì giật nảy mình.
Đệ tử của Thánh Nữ quả nhiên không ai dễ chọc, dù là đệ tử nhỏ nhất cũng đáng sợ như vậy!
Tô Liên muốn nói cái gì, nhưng Trần Trầm phất tay ra vẻ đi ra ngoài, ai mà không mang theo vài phần nội tình, mọi người đừng quá ngạc nhiên.
- Nhị sư tỷ, không nói nhiều nữa, các người chờ ở đây, ta đi xem tình hình bên đại sư huynh sao rồi.
Trần Trầm nói xong phớt lờ ánh mắt khiếp sợ của hai người, cầm Vạn Hóa Thần Phong chặt chém trận pháp một lúc, đục thủng cái lỗ to.
Vừa bước ra sân, Trần Trầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thành công khoe mẽ!
Ài, đến Ngọc Đỉnh Đan Tông này thật khó khoe mẽ, dù là hắn cũng phải dốc hết sức thi thố mới có thể người khác cảm giác ngầu té lầu.
Tuy bàn về tài sản thì Tô Liên tuyệt đối không thể so sánh với hắn, nhưng hắn có nhiều thiên tài địa bảo chứ ít giữ pháp bảo lòe loẹt.
- Chắc chắn đều là sư phụ tặng cho, không biết sư phụ kiếm ở đâu ra. Không được, khi nào về tông môn phải làm tăng thiện cảm của sư phụ mới được!
Trần Trầm thầm đặt quyết tâm, vừa lúc đến bên trên viện lạc của đại sư huynh.
Đại sư huynh Dư Hỏa nằm giữa sân, dường như đã hôn mê.
Nhưng trước ngực đại sư huynh đặt một miếng ngọc bội đang phát sáng, ánh sáng hình thành một tầng vòng bảo hộ linh lực cực đậm đặc bao trùm gã.
Bên cạnh đại sư huynh có một tu sĩ Ô Tiên Tông, dường như muốn khiêng gã đi nhưng chỉ có thể bất lực xoay vòng vòng, không thể nào xuống tay.
Trong viện lạc kế bên, người đi theo của đại sư huynh một mình đấu với năm Nguyên Anh Ô Tiên Tông, tuy ở thế yếu nhưng trong một chốc không có dấu hiệu bị thua.
Trông thấy tình cảnh này, Trần Trầm hoàn toàn hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận