Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 121: Lần Đầu Liên Thủ

Chương 121: Lần Đầu Liên ThủChương 121: Lần Đầu Liên Thủ
         Trên chiến trường, âm thanh chém giết không ngừng.
Trần Trầm ở đằng xa, giữa không trung, chứng kiến cảnh tượng bên dưới, nội tâm không khỏi chấn động.
Nơi này là giao giới giữa Đại Tấn và Đại Chu, cũng là địa vực do đệ lục phân bộ Ma môn cùng Thanh Linh Tông quản lý.
Song phương, đại quân phàm nhân có ít nhất mười vạn người, xen lẫn trong đó có hơn một ngàn tu sĩ.
Bầu trên phía trên binh sĩ Độc Bộ mây đen cuồn cuộn, dưới mặt đất không có lấy một ngọn cỏ.
Phạm vi của Thanh Linh Tông thì mưa rơi tí tách, những hạt mưa này rơi trên người quân sĩ không chỉ có thể tiêu trừ độc tính, mà còn có thể chữa thương.
Hơn nữa, có tu sĩ của Vô Tâm Tông chi viện, đại quân Ma môn căn bản không phải đối thủ của Thanh Linh Tông.
Môn chủ đệ lục phân bộ Ma môn cũng là một Nguyên Anh, chẳng qua chỉ mới sơ kỳ, nếu như so sánh, phía bên Thanh Linh Tông có đến hai cường giả Nguyên Anh do Vô Tâm Tông phái tới.
Cảm nhận được chấn động trên bầu trời, Trần Trầm cảm thán:
- Cao thủ Nguyên Anh của Vô Tâm Tông quả thật là nhiều!
So với đệ nhất phân bộ Ma môn, cường giả Nguyên Anh của Vô Tâm Tông nhiều hơn rất nhiều, bất quá, các phân bộ khác của Ma môn có Nguyên Anh, còn ba mươi sáu tông Đại Tấn trước đó lại không có.
Cái này cũng tạo thành thế cân đối.
Mắt thấy quân đội Độc Bộ muốn bại lui, trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện mười mấy lão giả.
Mười mấy tên này cũng không tiến lên tham chiến, mà bắt đầu đứng tại chỗ nhảy mua, miệng không ngừng xì xầm, hơn mười giây sau, bọn họ lấy từ trong ngực ra đủ loại hình nhân, bắt đầu… Châm kim.
Vừa châm vừa mắng!
Kết quả, mỗi một châm, trong đại quân Thanh Linh Tông có không ít người hét thảm, không bao lâu sau, tử thương một mảng lớn, dù là linh vũ trên trời rơi vào người cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
- Viện quân của Vu Chú Bộ.
Trần Trầm tấm tắc kêu lạ, nhảy múa châm hình nhân cũng có thể giết giặc, đây là lần đầu tiên hắn thấy đấy.
Một bên khác, hai người Chu Phong, Chu Sơn cũng nhảy vào tham chiến, thế cục trên chiến trường nhanh chóng được ổn đỉnh.
Không chỉ như thế, một lát sau, người của đệ tam phân bộ Huyễn bộ, đệ tứ phân bộ Yêu Nhân bộ cũng chạy đến hỗ trợ.
Mấy cái tông môn như Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn,… hiện thời không có ý định chống lại Ma môn, cho nên phía Ma môn có thể phân ra rất nhiều viện quân chạy đến góp vui.
Dưới tình huống như vậy, Thanh Linh Tông nhanh chóng bại lui, không bao lâu sau đã rút về thành, mở ra hộ thành đại trận.
- Sư huynh, chúng ta có tham chiến không? – Trong hư không, Viên Kình Thiên kích động.
- Đây không phải chiến trường của chúng ta.
Trần Trầm đáp lại một câu, sau đó quay về quân doanh Độc bộ, không bao lâu sau, thăm dò được không ít tình báo.
Về đến nơi, mắt Trần Trầm đã nhấp nháy sao trời.
- Kình Thiên à, chúng ta đi, đi Thanh Linh Tông.
- Hả? Đi chết hả? – Viên Kình Thiên cả kinh nói.
- Ngươi có ẩn thân thuật, sợ cái gì?
Trần Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng một câu, sau đó lôi Viên Kình Thiên đi, xa xa, Chu Sơn thấy một màn như vậy, có chút bất đắc dĩ.
Thiếu môn chủ không cho hắn đi theo, nói rằng hắn quá “bắt mắt”, sẽ ảnh hưởng hành động.
Thế nhưng rốt cuộc là thiếu môn chủ muốn làm? Có an toàn không?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Trần Trầm đã lôi Viên Kình Thiên biến mất phía xa xa.

Thanh Linh Sơn, sơn tự kỳ danh, chính là mảnh đất chung linh dục tú.
Trần Trầm ở đằng xa vụng trộm nhìn một cái, khiếp sợ không thôi.
Mộc linh khí trên Thanh Linh Sơn quá mức nồng đậm, từ xa nhìn lại chỉ thấy trong không khí ẩn ân sắc xanh mờ nhạt, đây quả thực là thánh địa tu luyện công pháp hệ mộc.
Đương nhiên, cái này chủ yếu là do Thanh Linh Sơn có đại lượng dược điền, là một môn phái chủ tu trị liệu cùng giải độc, dược điền là không thể thiếu.
- Đại ca, theo ta thấy, hiện tại Thanh Linh Sơn mở ra đại trận hộ sơn, không có lực công kích của Nguyên Anh, căn bản không phá được, ngoài ra, bên trong còn thoáng thấy không ít đệ tử đang điều chế linh dược, liên tục đưa ra sơn môn.
Viên Kình Thiên hiện thân, nói với Trần Trầm.
Vừa nãy, hắn đi thám thình một vòng, đưa ra kết luận như vậy.
Trần Trầm khẽ gật đầu.
Linh vũ trên tiền tuyến cũng đâu phải tự nhiên mà có, không chỉ cần công pháp lợi hại mà còn cần tiêu hao một lượng lớn linh dược.
Mà Thanh Linh Tông chính là căn cứ hậu cần.
Nếu có Nguyên Anh tu sĩ đột kích, thời gian kích phá đại trận hộ sơn, đã đủ để Nguyên Anh Vô Tâm Tông tới cứu viện rồi.
Về phần tu sĩ dưới Nguyên Anh, căn bản phá không nổi đại trận, muốn bước vào Thanh Linh Tông chỉ có xông thẳng vào sơn môn.
Thế nhưng sơn môn thủ hộ sâm nguyên, dưới Nguyên Anh vào bằng cách nào?
Cho nên nghiêm khắc mà nói, phòng hộ của Thanh Linh Tông có thể nói là không chê vào đâu được.
Trần Trầm suy tư một hồi, khẽ nói:
- Không gấp, đêm nay chúng ta hành động.

Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.
Trần Trầm cùng Viên Kình Thiên lén lút lẻn vào một góc khuất trong Thanh Linh Sơn.
- Đại ca… Nơi này có trận pháp…
- Đừng lên tiếng.
Trần Trầm quát khẽ một tiếng, gọi Đậu Xanh từ trong túi linh thú ra, chỉ chỉ vào màn sáng trước mặt.
Đậu Xanh nhìn theo hướng tay hắn, lại quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt.
- Phá trận, hiểu hơm? – Trần Trầm nhỏ giọng nhắc nhở.
Tiểu yêu Đậu Xanh chợt hiểu ra, kế đó, cái miệng nhỏ há to, một luồng nước màu đen cuồn cuộn phun ra, đập vào màn sáng.
Phanh!
Âm thanh bạo nổ, màn sáng chấn động kịch liệt.
- Xong!
- Cmn!
Trần Trầm cùng Viên Kình Thiên hoảng sợ.
Không nói hai lời, ôm lấy Đậu Xanh cong mông bỏ chạy, không bao lâu sau đã mất dạng.
Cùng lúc đó, mấy nữ đệ tử Thanh Linh Tông nhanh chóng xuất hiện ở nơi trận pháp bị công kích, bắt đầu kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

Một lát sau, Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên đi đến một bên khác của Thanh Linh Sơn.
- Đậu Xanh, ta cho ngươi thêm một cơ hội, phải thật dịu dàng, hiểu hơm? Đừng có thô bạo như vậy. Nếu như ngươi mà còn dùng thủ đoạn dữ dằn kiểu đó, sáng mai ta nhất định sẽ nấu một nồi súp rùa bồi bổ thân thể.
Trần Trầm trịnh trọng nói, may mà vừa nãy Đậu Xanh công kích trên diện nhỏ, nếu mà lớn, chỉ sợ Thanh Linh Tông đã rung chuông cảnh báo rồi.
Đậu Xanh lộ vẻ ủy khuất, chậm rì rì bò tới bên cạnh trận pháp, gian nan vươn một cái móng rùa lên, đặt trên màn sáng.
Không bao lâu sau, một đạo phù văn xuất hiện, phù văn không ngừng biến hóa, độ khoảng một phút sau, biến hóa đình chỉ, kế đó, phù văn dung nhập vào trận pháp.
Trong chốc lát, trận pháp xuất hiện một cái động không lớn không nhỏ.
- Tiểu ô quy này thật lợi hại! – Viên Kình Thiên giật mình kinh ngạc, mặc dù không kêu ra tiếng, nhưng vẻ mặt của hắn đã biểu thị tất cả.
Trần Trầm cười mà không nói, hắn cũng chỉ dám để tiểu gia hỏa này hoa tay múa chân trước mặt Viên Kình Thiên, nếu như là Chu Sơn, có cho tiền hắn cũng nhất quyết không lấy Đậu Xanh ra.
- Đi vào.
Trần Trầm căn dặn một sâu, sau đó dẫn đầu bò vào Thanh Linh Sơn, lập tức, một cỗ mộc linh khí nồng đậm tràn vào cơ thể, khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoảí.
Chỗ này vừa vặn là một khối dược điền, bên trong trồng Thanh Linh Thảo.
Thanh Linh Thảo là một loại thành dược giải độc, trước kia Trần Trầm cũng có mấy gốc Vạn Niên Thanh Linh Thảo, bất quá, đã ăn hết trong trận chiến với Viên Kình Thiên.
- Sư huynh… Mấy… Cái linh dược này có mang đi không?
Thấy một ruộng Thanh Linh Thảo, Viên Kình Thiên bị cà lăm luôn rồi, lần đầu tiên thấy thứ tốt, muốn lấy thì lấy kiểu này đấy, hắn có chút không kịp thích ứng.
Mắt thấy hắn muốn chạy về phía đó, Trần Trầm vội kéo tên gia hỏa này lại.
- Loại linh thảo mới trồng này thì có tác dụng gì? Hơn nữa chúng ta là đại nhân vật Ma môn, sao có thể trộm đồ?
Nghe Trần Trầm nói, Viên Kình Thiên tràn đầy không cam lòng, nhiều Thanh Linh Thảo như vậy, không biết đổi được bao nhiêu đồ ăn vặt cùng đồ chơi nữa?
Đang lúc hắn vụng trộm hái một cây ở sát phía trong, xa xa vang lên âm thanh đối thoại của hai người.
- Thánh Nữ, lúc nãy trận pháp phía bắc có biến, Thái Thượng Trưởng Lõa hoài nghi trong tông có gian tế của Ma môn quấy phá, cho nên đặc biệt phân phó ta đến dây kiểm tra một thoáng xem linh dược có bị người ta động tay động chân hay không?
- Ừm, đi thôi, trận chiến này có can hệ trọng đại, linh dược nhất định không được xảy ra chuyện, gian tế Độc bộ đã từng hạ độc vào linh dược của chúng ta, tạo thành tổn thất không nhỏ.
Nghe hai người nói chuyện, tim Trần Trầm đập thình thịch, thực cmn… Khéo!
Không ngờ lại gặp Thanh Linh Tông Thánh nữ ở đây!
Hắn đã từng gặp qua vị Thánh nữ này, rất ít xuất hiện trong vương thành, căn bản cũng không chiến trận nào, đứng hàng thứ 30 bảng xếp hạng thiên kiêu.
Không có biện pháp, người ta cũng không học chiến đấu, xếp thứ 30 đã là giỏi lắm rồi.
- Làm sao bây giờ? – Thân ảnh Viên Kình Thiên đã từ từ dung nhập vào hư không, trong mắt sát ý lập lùy, bất quá, hắn vẫn dùng môi ngữ xin chỉ thị của Trần Trầm.
Mắt thấy hai người càng lúc càng đến gần, Trần Trầm hạ ác tâm, nói thẳng:
- Trộm… Không đúng, gói đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận