Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 242: Ngưng thần châu

Chương 242: Ngưng thần châuChương 242: Ngưng thần châu
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
-------------------
Chờ khí thế của đám hải yêu dần tán đi Trần Trầm mới chậm rãi buông Lục Đậu xuống.
Trần Trầm lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng thầm rủa:
- Đám hải yêu này đúng là xa lạ.
Mọi người đã quen nhau mấy ngày, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có cần nghiêm túc đến thế không?
. . .
Theo thời gian trôi qua, hải yêu tụ tập càng lúc càng đông.
Những hải yêu cũng không biết tụ tập làm cái gì, chúng nó lẳng lặng theo sau, nhìn từ xa giống như một mảnh đất đang trôi nổi.
Đi về hướng đông hai mươi vạn dặm, đội ngũ đã cực kỳ lớn mạnh, chiếm gần nghìn dặm, số lượng không dưới ức vạn!
Trần Trầm hoài nghi nếu mang đám hải yêu này lên bờ thì sẽ san bằng yêu tộc ngay trong tích tắc.
Đáng tiếc, ý tưởng này hơi ảo.
Mắt thấy càng lúc càng đến gần Ngưng Thần Châu hơn, tâm tình của Trần Trầm hơi khẩn trương, nhưng càng nhiều là mong đợi.
Đợi đến nơi, Trần Trầm gật đầu ra hiệu với Lục Đậu.
Lục Đậu gầm nhẹ với cua khổng lồ dưới thân, cua khổng lồ lập tức ngửa đầu gào thét, tiếng gầm văng vẳng lan xa, không biết truyền đi bao xa mới có đại hải yêu hú đáp lại.
Không lâu sau, hải yêu đông mấy nghìn dặm đều ngừng bơi.
Nhìn đàn hải yêu tiến lui có trật tự, Trần Trầm tự tin tràn trề.
Theo như hệ thống chỉ dẫn thì Ngưng Thần Châu ở dưới chỗ nước này.
Giờ phút này, dù dưới vùng nước này có đại yêu Luyện Hư thì hắn cũng không hoảng.
Đang lúc Trần Trầm suy nghĩ có nên xuống nước điều tra một phen thì mặt biển bình tĩnh đột nhiên dậy sóng dữ, sau đó rẽ làm đôi hình thành sóng lớn cao nghìn thước.
Một số hải yêu nhỏ yếu trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
Trong đôi mắt của đại hải yêu cua khổng lồ cũng tràn đầy nghiêm túc.
Trong đầu của Trần Trầm đột nhiên vang lên một âm thanh cổ xưa mà tang thương:
- Là ai đánh thức ta?
Chốc lát sau, một cái đầu dữ tợn to cỡ ngọn núi chậm rãi trồi lên mặt biển, lắc nhẹ, nhiều cát đá đất biển bị chấn thành bột mịn, một đôi sừng thú đáng sợ dài cỡ vài trăm thước lộ ra tranh vanh dưới ánh sáng mặt trời, chĩa thẳng lên bầu trời.
Trần Trầm bản năng thụt lùi hai bước:
- Đây là . . . rồng?
Thứ từ đáy biển chui lên là một cái đầu rồng màu đen, chỉ riêng phần đầu đã to bằng nguyên con cua khổng lồ, thân thể ẩn dưới nước thì vô biên vô hạn, chỉ có thể trông thấy một chuỗi bóng ma.
Con rồng đen lúc trước bị Tiêu Vô Ưu chém giết khi so với con rồng này thì chẳng khác nào con giun.
Trần Trầm không chút hoài nghi đây là sinh vật đỉnh cao trong giới này.
Đầu rồng vừa nhô lên mặt biển thì trên bầu trời đã có kiếp vân kéo đến. Kiếp vân cuồn cuộn nhanh chóng khuếch tán, không lâu sau che lấp bầu trời phạm vi gần nghìn dặm.
Rồng khổng lồ phớt lờ kiếp vân, trong mắt của nó chỉ có Lục Đậu nằm sấp trên đầu cua khổng lồ.
Đám đại hải yêu cua khổng lồ đều nhìn chằm chằm cự long, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Thật lâu sau, rồng khổng lồ hơi hạ thấp cái đầu ngẩng cao, cùng lúc đó, một âm thanh vang vọng trong đầu tất cả hải yêu ở xung quanh.
- Thống lĩnh Đông Vực Vô Tận Hải Ngạo Vũ, cung nghênh hậu duệ Hải Thần trở về!
Nghe câu nói này, đám đại hải yêu lộ ánh mắt thả lỏng.
Lôi kiếp trên bầu trời càng lúc càng mãnh liệt, rồng khổng lồ nhanh chóng lặn xuống nước.
Nhưng âm thanh không biến mất:
- Ta không được giới này dung chứa, xin hậu duệ Hải Thần thứ tội thất lễ của ta.
Lục Đậu không để ý lễ phép hay thất lễ gì, nó dùng hai chi trước không ngừng vẽ vòng tròn nhỏ giữa không trung, sau đó quẫy đạp tứ chi, không biết huyên thuyên nói cái gì.
Trần Trầm nói cho Lục Đậu về hình dạng của Ngưng Thần Châu, nhưng không chỉ nó cách biểu đạt ra. Tóm lại ý của rùa con đại khái là ‘ta đến đây tìm một hạt châu, ngươi đưa hạt châu đó cho ta’.
Sau khi rùa con ra dấu xong, đáy biển không truyền âm thanh ra nữa.
Một lát sau, có mấy chục vật thể hình hạt châu đủ kích cỡ bay ra khỏi mặt nước, rơi xuống lưng cua khổng lồ.
Trần Trầm tùy ý quét mắt một cái, khóe mắt không ngừng co giật.
Mấy chục vật thể hình hạt châu đều là báu vật cực kỳ quý giá, trong đó thậm chí có một viên hạt ngọc trai to tỏa ánh sáng bảy màu, nó vừa xuất hiện thì linh khí bốn phía đã nhanh chóng đậm đặc hơn.
- Hệ thống, trong phạm vi mười thước có Ngưng Thần Châu không?
Trần Trầm chưa gặp qua Ngưng Thần Châu, chỉ nghe Ngọc Quỳnh miêu tả đại khái.
Nhưng Ngưng Thần Châu đã bị lạc mấy ngàn năm, giữa chừng có chút sai lệch là bình thường, vì chắc ăn, Trần Trầm trực tiếp hỏi hệ thống.
Hệ thống đưa ra đáp án:
[Quanh đây không có vật ấy.]
Trần Trầm nhanh chóng cẩn thận nói chuyện này cho Lục Đậu.
Lục Đậu lại huơ tứ chi với biển cả, nói tiếng rùa mà loài người không nghe hiểu.
Hải yêu xung quanh tựa hồ nghe hiểu được lời của Lục Đậu, chúng nó lộ nét mặt tức giận, đại hải yêu cua khổng lồ huơ hai cái kiềm to như đang thị uy.
Đại dương vẫn tĩnh lặng.
Lâu thật lâu sau, lại một đống báu vật bay ra, lần này trừ vật thể hạt châu ra còn có một đống báu vật khác.
Trần Trầm không dùng hệ thống cũng thấy ngay một hạt châu màu vàng to cỡ trái nho nằm lẫn trong đó.
Hạt châu màu vàng tỏa ánh sáng nhu hòa, chỉ nhìn thoáng qua đã cho người cảm giác toàn thân thoải mái, tinh thần phơi phới.
Hoàn toàn phù hợp với miêu tả của Ngọc Quỳnh về Ngưng Thần Châu.
Trần Trầm thầm kích động:
- Ngưng Thần Châu! Không ngờ lấy được nó dễ dàng như vậy!
Nhưng hắn không vươn tay cầm lên mà nhìn thoáng qua Lục Đậu.
Lục Đậu thấy vậy bò qua ôm Ngưng Thần Châu vào ngực.
Khoảnh khắc Lục Đậu chạm vào Ngưng Thần Châu, mặt biển phạm vi trăm dặm rung nhẹ, nhưng rất nhanh quay về bình tĩnh.
Lục Đậu vừa ý Ngưng Thần Châu làm con rồng khổng lồ không mấy vui vẻ.
Thật lâu sau, một tiếng thở dài nặng nề truyền khắp bốn phía:
- Hậu duệ Hải Thần, hạt châu này là năm xưa ta liên hợp bảy, tám đại hải yêu dưới trướng cực khổ vất vả chém giết một tu sĩ nhân tộc mới cướp được, giá trị không cách nào đánh giá, nhưng hiện giờ sức mạnh của ta đã đến đỉnh trong giới này, cho nên nó không có tác dụng quá lớn với ta, nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi vậy. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể đồng ý với ta một việc.
Xôn xao!
Lục Đậu huơ chi trước, bộ dạng ta là trùm, có gì cứ giao hết cho ta.
- Nếu ngày sau ngươi quân lâm Vô Tận Hải mà ta không ở giới này, xin hậu duệ Hải Thần đối xử tốt với tộc Đông Vực Hải Long của ta, nâng đỡ hậu bối trong tộc ta tiếp tục thống lĩnh Đông Vực Vô Tận Hải này.
Nói xong, biển cả quay về bình tĩnh, bóng ma khổng lồ dưới đáy biển dần biến mất.
Những báu vật viên châu lúc trước bay ra thì vẫn ở nguyên tại chỗ trên lưng cua khổng lồ.
Trần Trầm thầm cảm thán:
- Làm trùm lớn có khác, thật rộng rãi! Nghe đồn rồng đều keo kiệt, xem ra là đồn bậy.
Còn về mấy thứ này thì Trần Trầm không dám lấy, ít nhất không dám rục rịch trước bao cặp mắt theo dõi của bầy hải yêu.
Đàn hải yêu này có thể tu luyện đến cảnh giới Luyện Hư thì trí tuệ tuyệt đối không thấp, hắn không thể để chúng nó cảm giác được Lục Đậu bị hắn chi phối.
Nghĩ đến đây, khi Trần Trầm nhìn về hướng Lục Đậu dần thay đổi thành nét mặt người hầu, trong cung kính nghe lời mang theo một chút ngưỡng mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận