Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 82: Không Biết Xấu Hổ Cũng Chỉ Có Hắn

Chương 82: Không Biết Xấu Hổ Cũng Chỉ Có HắnChương 82: Không Biết Xấu Hổ Cũng Chỉ Có Hắn
         Lời này vừa ra, hiện trường thoáng cái an tĩnh.
Ngay sau đó là đủ loại âm thanh chế giễu.
- Cửu Nương, ngươi bị lừa rồi!
- Ba trăm linh thạch cũng không phải con số nhỏ!
Nghe bọn họ chỉ trích, Cửu Nương mặt đỏ đến mang tai, vội vàng chui ra khỏi đám người, thi lễ với Trần Trầm.
- Thánh tử, kính xin ngài theo ta!
Dứt lời, nàng đi về phía một cỗ xe ngựa trang trí tạm ổn ở phía xa xa.
Thấy vậy, Trần Trầm dợm bước đi theo lại bị Triệu trưởng lão ngăn lại.
- Trần Trầm, nếu như ta nghe không nhầm, đó chính là một cái kỹ viện!
Nghe vậy, Tôn Thiên Cương cùng Trương Kỵ đều cúi đầu, chỉ có điều trong mặt đều ẩn chứa chờ mong.
Kỹ viện nha… Từ nhỏ đến lớn bọn họ còn chưa đi lần nào đâu.
Đối mặt với chất vấn của Triệu trưởng lão, vẻ mặt Trần Trầm nghiêm túc:
- Triệu trưởng lão, thiên kim dễ cầu, tri kỉ khó tìm! Nàng kia liếc mắt đã có thể nhìn ra ta khí độ bất phàm, khả năng quan sát không tầm thường, chúng ta cần kỳ phải kỳ thị nghề nghiệp của nàng?
Nghe mấy lời này, trong lúc nhất thời, Triệu trưởng lão không biết nên nói gì… Chẳng phải chỉ khen ngươi một câu thôi sao?
Lại còn nói dễ nghe như vậy.
Bất quá tông chủ đã nói, mọi việc đều do Trần Trầm làm chủ, nếu hắn đã muốn ở, vậy thì ở.
Thở dài một hơi, Triệu trưởng lão cũng không nói gì thêm.
Một đoàn người lên xe ngựa “Di Nhiên cư”, chạy dọc theo đường cái, hướng xa xa mà đi.

- Thánh tử, đây là linh thạch cho ngài, ngài kiểm lại đi.
Đối mặt với đoàn người Thiên Vân tông, Cửu Nương có hơi câu thúc.
Nàng cũng không giống với đám lão bản của mấy cái… kỹ viện kia, có trọng thần trong triều làm chỗ dựa, đối diện với mấy vị Thánh tử này cũng có thể cười cười nói nói.
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương gia kế thừa gia nghiệp mà thôi, nếu như không phải vì giấc mộng của mẫu thân, nói gì đi nữa nàng cũng không tiếp nhận Di Nhiên cư đâu.
- Luyện khí tầng 5, Quốc đô cùng Ký Châu quả nhiên không thể so sánh.
Trần Trầm tiếp nhận túi trữ vật, liếc cũng không liếc một cái, cứ thể bỏ vào nhẫn trữ vật.
- Thánh tử chê cười, một chút tu vi của ta so ra vẫn kém mấy vị… đại lão bản kia, chênh lệch với Thánh tử càng khó mà tính được.
Cửu Nương cúi đầu lấy lòng, nói thật, lúc trước lên tiếng mời Trần Trầm, nàng thật không có hi vọng gì, nhưng không ngờ hắn vậy mà lại đáp ứng. Mà nàng, ngay cả hắn là Thánh tử của tông nào cũng không biết.

Một lát sau, xe ngựa dừng lại trước một tòa lầu cao 5 tầng.
Lúc này, trên xe, song phương đã phần nào hiểu rõ nhau.
Sau khi biết được Trần Trầm đến từ Thiên Vân tông, xếp thứ 13 trong 36 tông, Cửu Nương thập phần mừng rỡ, càng thêm cung kính đối với đoàn người Trần Trầm.
Kết quả, vừa xuống xe ngựa liền thấy trên ban công lầu hai có mấy vị cô nương phất tay với bọn Trần Trầm.
- Đại gia! Đến chơi đi mà!
- Vị tiểu ca này, cực kỳ anh tuấn! Không biết có dám chiến cùng ta một trận không?
- Còn có vị lão gia kia nữa, còn… nổi không?
Nghe nói thế, sắc mặt Kim Đan đỉnh phong Triệu trưởng lão đen như đáy nồi, thiếu chút nữa không khống chế nổi khí tức trên thân.
Thế nhưng, một màn kế tiếp lại càng khiến hắn không cách nào tiếp nhận nổi.
Đúng lúc này, xa xa, có một nữ tử hắc sa đang nhìn về phía này.
- Triệu sư huynh, không ngờ ngươi lại là người như vậy, thật sự là già mà không kính! Lan Tâm muốn ta tới thông tri cho các ngươi, U Thủy môn chúng ta ở tại Linh Phong các, nếu như có chuyện gì, cứ trực tiếp đến Linh Phong các là được.
Nói xong lời này, nữ tử hắc sa kia hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Vị này Trần Trầm đã từng bái kiến, là Kim Đan trưởng lão do U Thủy môn phái đến bảo hộ U Lan Tâm, xem ngữ khí nói chuyện, tựa hồ nàng cùng Triệu trưởng lão nhận thức.
Triệu trưởng lão nhìn theo bóng lưng nữ tử kia, sắc mặt đỏ bừng, vèo một tiếng liền đuổi theo.
- Giang sư muội! Ngươi nghe ta giải thích!

- Các ngươi còn không mau lui xuống, vị công tử này là Thiên Vân tông Thánh tử! Còn vị lão giả vừa nãy là Thiên Vân tông Kim Đan trưởng lão.
Cửu Nương vô cùng xấu hổ, nổi giận quát mấy vị cô nương trên lầu hai.
Đám cô nương nghe vậy liền biến sắc, lập tức lui vào trong.
Nhìn một màn này, Trần Trầm thầm thở dài.
Di Nhiên cư này danh tự quả thật là không tệ, chỉ có điều mấy cô nương bên trong trình độ quá thấp, khó trách thua lỗ.
- Thật có lỗi, bọn họ không hiểu chuyện, mạo phạm Thánh tử, ta mang chư vị đến chỗ ở!
Cửu Nương ôn nhu nói, sau đó đi trước dẫn đường. Không bao lâu sau, nàng dẫn bọn họ đến trước mấy gian phòng xa hoa.
Những… gian phòng này nhìn thì xa hoa, nhưng bên trong cơ bản không có bất kỳ linh vật gì. Ở Quốc đô, phòng như vậy quả thực rất khó coi.
Trần Trầm cũng không vạch trần, lẳng lặng tiến vào.
- Nếu Thánh tử có yêu cầu gì, xin cứ phân phó. - Thấy Trần Trầm diện vô biểu tình, Cửu Nương nhịn không được cảm thấy… tự ti.
Trên thực tế, ba trăm linh thạch chính là gia sản cuối cùng mẫu thân lưu lại cho nàng, theo như mẫu thân trù định, số… linh thạch này có lẽ chiêu mộ được mấy cái cô nương ưu tú.
Thế nhưng vừa nãy nàng nóng đầu, dùng đi mời vị Thánh tử này rồi.
Hôm nay xem ra, chỗ các nàng hoàn toàn không xứng với thân phận Thánh tử.
Thầm thở dài, Cửu Nương yên lặng lui ra ngoài.

Thoáng cái, Trần Trầm đã ở Di Nhiên cư được nửa ngày.
Trương Kỵ cùng Tôn Thiên Cương ra ngoài nghe ngóng tin tức, còn hắn thì tọa trấn tại Di Nhiên cư.
Sắp đến giờ cơm triều, trước Di Nhiên cư đột nhiên vang lên một đạo thanh âm hùng hồn.
- Ngự lâm quân Vương Khiếu cầu kiến Thiên Vân tông Thánh tử.
Nghe vậy, mắt Trần Trầm lóe sáng, rời khỏi phòng, đi đến trước cửa Di Nhiên cư.
Trước mặt là hai quân sĩ mặc giáp sắt, cả hai đều có tu vi tại thân, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn qua là tinh duệ trong tinh duệ.
- Ta là Thiên Vân tông Thánh tử, có chuyện gì?
- Bệ hạ có lệnh, hai ngày sau, chính ngọ sẽ tổ chức đại điển đăng cơ, đến lúc đó có chuyện quan trọng cần tuyến bố, thỉnh Thánh tử cầm lệnh bài này tiến cung!
Quân sĩ kia vừa nói vừa đưa đến trước mặt Trần Trầm một khối lệnh bài có phong cách cổ xưa.
Trần Trầm tiếp nhận lệnh bài, nhẹ gật đầu.
Có không ít cô nương Di Nhiên cư đang rình coi một màng này, trong mắt đều lấp lóe tinh quang.
- Hắn thật sự là Thánh tử! Cửu Nương không bị lừa! Ngự lâm quân khách khí với hắn như vậy, thật có thể diện nha!
- Ngự lâm quân lại đến chỗ chúng ta, ngày mai mặc sức mà khoe khoang cùng đám tỷ muội kia!
Rõ ràng là đám cô nương này không có tu vi, lại càng không biết những lời bàn tán của mình đều lọt vào tai Trần Trầm cùng hai tên Ngự Lâm quân kia.
Nghe vậy, hai tên Ngự Lâm quân biến sắc, lập tức cáo từ, sau đó quay đầu rời đi.
Không bao lâu sau đã biến mất trong đám người.
Đợi đến khi chạy được chừng mấy trăm mét, bọn họ mới thả chậm bước chân.
- Thiên Vân tông Thánh tử vậy mà lại ở chỗ… kia, thật sự là mất mặt mà!
- Ngày thường ta cũng không đến loại kỹ viện thấp kém như vậy, không ngờ tới Thánh tử lại có thể… Xem ra, tên Thánh tử này so ra cũng không cao quý hơn chúng ta bao nhiêu.
Thời điểm bọn họ đang nghị luận, xa xa, trên đường đột nhiên vang lên âm thanh từng cỗ xe ngựa lao nhanh.
Mấy… cỗ xe này vô cùng xa hoa, thậm chí có vài cái còn lóe linh quang, tốc độ cực nhanh.
- Chậc, cái này hình như là xe ngựa của tú bà Túy Hồng lâu.
- Chiếc thứ hai theo phía sau là xe của nơi tiêu tiền thứ hai Quốc đô, Hoa Nguyệt lâu, hình như bọn họ đang đi đến Di Nhiên cư? Có chuyện quan trọng gì sao?
Hai gã Ngự Lâm quân hai mặt nhìn nhau, một lát sau, một trong hai người lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta đã biết, Thánh tử Thánh nữ 35 tông nào có ai nguyện ý ở lại kỹ viện, có cho nhiều linh thạch hơn nữa cùng không được, chỉ có Thiên Vân tông Thánh tử là dị loại, hôm nay đám… kỹ viện kia hiển nhiên đánh chủ ý vào hắn.
Ngự Lâm quân còn lại gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Ai cũng muốn thể diện, chỉ một cái không biết xấu hổ, đương nhiên cái không biết xấu hổ kia sẽ trở thành thứ quý…
Có điều mấy cỗ xe này… Không khỏi có hơi nhiều!
Mười tám chiếc, đại biểu cho mười tám cái kỹ viện! Đừng nói là muốn tranh dành cái thanh danh kỹ viện có Thánh tử vào ở duy nhất kia nha?
Bạn cần đăng nhập để bình luận