Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 234: Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội

Chương 234: Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hộiChương 234: Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội
         Giờ thì tốt rồi, không còn thiếu cái gì nữa, vì tích trữ mấy dược liệu khác cũng thua hết.
Âu Dương trưởng lão có chút nghi hoặc hỏi:
- Sư điệt, tại sao vận khí của ngươi tốt như thế?
Ngọc Quỳnh giải thích rằng:
- Ha ha, có lẽ vì thu đồ đệ này. Đồ đệ của ta không có tài năng gì, được cái khá may mắn, ta mang theo hắn làm vật biểu tượng may mắn.
Trần Trầm chửi thầm trong bụng:
- Phi! Bà mới là không có tài năng gì!
Vật biểu tượng may mắn, đó là chức năng của Trương Kỵ, liên quan quái gì đến hắn? Rõ ràng hắn là máy gian lận mới đúng!
- Mấy vị sư thúc sư bá, hôm nay các ngươi vận khí không tốt, không nên cược thêm nữa, nếu không thì thật sự thương gân động cốt. Ngọc Quỳnh xin phép cáo từ.
Ngọc Quỳnh nói rồi mang theo Trần Trầm chậm rãi xuống núi.
Mấy trưởng lão thấy vậy chỉ có thể cười gượng.
Đừng nói thương gân động cốt, đã bị xẻo hết nửa cái mạng già rồi.
. . .
Trên đường xuống núi, xung quanh không có người ngoài, Ngọc Quỳnh hoàn toàn buông xuống tư thái, cười ngoác cả mang tai.
Ngọc Quỳnh cười xong không quên cảnh cáo Trần Trầm một câu:
- Không được nói ra ngoài chuyện ta cười to, biết chưa?
Thừa dịp tâm tình của Ngọc Quỳnh tốt, Trần Trầm nhanh nhảu đưa ra xin:
- Sư phụ, ta muốn đi Vô Tận Hải một chuyến . . .
Ngọc Quỳnh ngừng cười, vẻ mặt cũng trở nên nguy hiểm:
- Đi Vô Tận Hải làm chi? Không lẽ ngươi thật sự muốn đi tìm Ngưng Thần Châu?
Trần Trầm trưng ra bộ mặt chân thành:
- Sư phụ, người thiếu một vị thiên tài địa bảo cuối cùng chắc cũng nằm trong Vô Tận Hải đúng không? Đệ tử muốn đi tìm thiên tài địa bảo cho sư phụ, chỉ có như vậy mới báo đáp được ân tình sư phụ dành cho đệ tử.
Khóe môi Ngọc Quỳnh cong lên, vẻ mặt ‘bản sư phụ quá rành nhà ngươi’:
- Ngươi đoán xem ta có tin lời của ngươi không?
Trần Trầm nghe vậy giọng nói trở nên mơ hồ, mang hơi hướm dụ dỗ:
- Ta có cảm giác cực kỳ nhạy bén với báu vật, sư phụ cũng biết khả năng này rồi, chứ không thì ta đã chẳng có của cải lớn như vậy. Nghe đồn trong Vô Tận Hải có rất nhiều báu vật, không chừng ta có thể tìm được giúp sư phụ thì sao? Đan dược của sư phụ chỉ còn thiếu một món thiên tài địa bảo!
Ngọc Quỳnh nghe vậy cầm tay của Trần Trầm, ánh mắt sáng rực:
- Trần Trầm, ngươi thật sự muốn đi Vô Tận Hải?
- Thật sự!
- Tốt, vi sư tin ngươi lần này. Tặng trữ vật giới này cho ngươi, nhớ kỹ, làm người đừng tham quá, nếu như gặp được nguy hiểm phải nhanh chóng trở về, không cần cậy mạnh.
Ngọc Quỳnh vừa nói vừa đưa một chiếc trữ vật giới đặt vào tay Trần Trầm.
Trần Trầm cẩn thận cảm ứng, bên trong toàn là một ít báu vật có thể dùng trong Vô Tận Hải, không có Tị Thủy Châu nhưng có Tị Thủy Tráo.
Hiển nhiên Ngọc Quỳnh cũng định rời bến, chẳng qua chưa hành động.
Trần Trầm nhe răng cười, cất trữ vật giới:
- Yên tâm đi, sư phụ, ta sẽ không mang theo đồ của sư phụ bỏ chạy.
Hiện giờ chỉ cần đợi Viên Kình Thiên đưa Lục Đậu tới là có thể thử bước vào vùng biển chưa biết kia.
Nhưng không biết có thể thuận lợi tìm đến Ngưng Thần Châu đã đánh rơi mấy nghìn năm không?
Viên Kình Thiên mang theo Lục Đậu, lòng thầm kích động.
Sư huynh tìm Lục Đậu làm gì? Chẳng lẽ trộm . . . A không, lấy đồ?
Nhưng không biết lần này đặt mục tiêu ở đâu.
Viên Kình Thiên vừa bay vừa thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ tăng địa vị của mình trong lòng sư huynh.
Nhớ đến Trương Kỵ kia làm Viên Kình Thiên cảm giác áp lực lớn như núi.
Tu vi Nguyên Anh của người kia cao hơn mình nhiều, nghe nói là đệ tử của Thất Sát Ma Đạo, bối cảnh mạnh hơn mình.
Lần này còn giả mạo sư huynh, cản một kiếp cho sư huynh, chắc chắn thiện cảm của sư huynh dành cho người này tăng vùn vụt.
Chính mình không cố gắng không được!
Một đường ẩn thân, không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Viên Kình Thiên chạy tới Ngọc Đỉnh Đan Tông gặp Trần Trầm.
Viên Kình Thiên giao Lục Đậu cho Trần Trầm, mặt tràn đầy mong đợi hỏi:
- Sư huynh, ta mang Lục Đậu lại rồi đây, lần này chúng ta đi chỗ nào?
Trần Trầm liếc gã một cái, nói:
- Lần này ta một người ra ngoài, ngươi ở lại Ngọc Đỉnh Đan Tông chăm chỉ tu luyện, tranh thủ cố gắng nhanh chóng đột phá Nguyên Anh.
Viên Kình Thiên nghe vậy nét mặt cứng ngắc, cả người như bị sét đánh.
Sư huynh không mang theo chính mình đi ra ngoài . . .
Cũng đúng, hiện giờ sư huynh toàn đối đầu với cường giả Nguyên Thần cảnh, mình chỉ là tu sĩ Kết Đan, ở trước mặt cường giả Nguyên Thần cảnh thì không có đường trốn, còn vướng chân vướng tay.
Nghĩ đến đây, nỗi lòng Viên Kình Thiên buồn bã, cũng thầm bực vì mình quá nhỏ yếu.
Trần Trầm cười an ủi:
- Chăm chỉ tu luyện đi, đừng nghĩ quá nhiều, ta lần này đến chỗ cực kỳ nguy hiểm, hành động một mình sẽ tốt hơn.
Hắn cho Viên Kình Thiên nhiều thứ tăng lên tu vi.
Không kích thích thúc giục tiểu tử này không được, tu vi Kết Đan Kỳ thật sự rất yếu.
Viên Kình Thiên cúi đầu, đồng ý nói:
- Sư huynh, ta biết rồi, ta sẽ cần cù tu luyện.
Tuy gã ngốc nhưng nghe hiểu ý của Trần Trầm, rốt cuộc vẫn là ghét bỏ gã.
Bị sư huynh ghét bỏ, Viên Kình Thiên cảm giác cuộc đời u tối theo.
- Qua lại với bát sư tỷ nhiều vào, khi nào có mục tiêu thì mới có thể kiên định tín niệm biến mạnh của mình.
Bỏ xuống câu nói này, Trần Trầm chào Ngọc Quỳnh và mấy vị sư huynh sư tỷ rồi rời khỏi Ngọc Đỉnh Đan Tông, bay đi hướng đông.
. . .
Đông Cương nằm ở tận cùng phía đông lãnh thổ nhân tộc, đi tiếp sẽ đến khu vực Vô Tận Hải.
Nghe đồn biên cảnh phương tây lãnh thổ yêu tộc cũng có Tiên Thiên Linh Thể.
Kiếp trước Trần Trầm đã học địa lý, cộng thêm thế giới này cũng có đường chân trời, cho nên hắn cơ hồ có thể kết luận thế giới này hình tròn, chẳng qua to hơn Trái Đất nhiều.
Còn về đại lục mới gì đó thì chắc không còn, năng lực thăm dò của cường giả Luyện Hư cảnh mạnh biết bao, nếu tồn tại đại lục mới thì đã bị phát hiện từ lâu.
. . .
Trải qua một ngày bôn ba, xuyên qua mấy nước nhỏ chư hầu, Trần Trầm nhìn thấy Vô Tận Hải mênh mông vô bờ.
So với biển bên trong của Nam Vực Đại Tấn, linh khí trên Vô Tận Hải đậm đặc hơn, tuy không bằng một số động tiên nhưng cũng ngang ngửa mức trung bình của Đông Cương.
Cũng vì có những linh khí đậm đặc như vậy nên đáy biển mới sinh ra nhiều đại yêu như thế.
Đương nhiên . . . Còn có thiên tài địa bảo.
- Tiền bối, muốn rời bến hả?
Trần Trầm vừa đáp xuống đất thì gần đó vang lên tiếng kêu gọi. Hắn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một chiếc linh thuyền lênh đênh trên mặt biển không xa, có ba, bốn tu sĩ mặc áo xám ở trên thuyền vẫy tay với mình.
Trần Trầm thấy thế trực tiếp bay qua, chớp mắt đã leo lên linh thuyền.
Thấy tốc độ của Trần Trầm nhanh như vậy, mấy tu sĩ áo xám thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh lại cười tươi.
- Nếu đây là lần đầu tiên tiền bối đến Vô Tận Hải thì chúng ta có thể làm hướng dẫn viên, chúng ta là tu sĩ trên Phi Long Đảo, cách nơi đây hơn ba ngàn dặm, đều hiểu biết đôi chút vùng biển phạm vi vạn dặm bên này. Có chúng ta dẫn đường thì tiền bối sẽ bớt đi đường vòng.
Trần Trầm gọn gàng dứt khoát hỏi:
- Bao nhiêu linh thạch?
Tuy hắn mang theo hệ thống, không đến mức bị lạc đường, nhưng hắn muốn tiếp xúc nhiều với tu sĩ của Vô Tận Hải, để hiểu biết sâu hơn về miền biển này.
Người dẫn đầu phồng lên can đảm nói:
- Một ngày . . . Một nghìn linh thạch trung phẩm.
Trần Trầm quét mắt mấy người một cái, toàn là tu vi Trúc Cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận