Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 336: Thân ở Yêu Đình, lòng vấn vương người

Chương 336: Thân ở Yêu Đình, lòng vấn vương ngườiChương 336: Thân ở Yêu Đình, lòng vấn vương người
         Trần Trầm ở trong Yêu Đình, thể nghiệm cảm giác Từ Thứ vào doanh Tào.
Cả ngày không nói tiếng nào, chỉ lo tu luyện.
Nhưng Yêu Khanh làm yêu khá tốt, chẳng những không lấy oán trả ơn, còn trả lại trữ vật giới và Tiểu Vô Ưu Tiên Cung cho Trần Trầm, để hắn có thể lấy ra lệnh bài truyền tấn báo bình an.
Hơn nữa bên người còn có mấy tiểu yêu làm bạn, cũng không đến mức tịch mịch.
Trần Trầm nhìn Sinh Phàm ngồi thẫn thờ, chủ động hỏi:
- Sư đệ, ngươi bị nữ yêu lừa kiểu gì vậy? Tại sao không thể mang nàng về nhân tộc?
Sinh Phàm nghe vậy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Nàng nói nếu như chúng ta đi thì sư huynh sẽ chết chắc, chẳng bằng để nàng tìm người đến giúp sư huynh.
Trần Trầm hơi bất đắc dĩ nói:
- Nói vậy mà ngươi cũng tin? Ài, nàng ta thì làm gì tìm người cứu ta được, các ngươi quá lương thiện.
Trần Trầm mới nói xong, Tiểu Hoa ở bên cạnh phản bác nói:
- Chủ nhân, không phải! Yêu Khanh tỷ tỷ khá tốt, nàng còn tặng nhiều thứ cho chúng ta!
Tiểu Hoa vừa nói vừa thả ra dao động trên người, không ngờ đến Nguyên Anh sơ kỳ, làm Trần Trầm trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Sinh Phàm ở một bên cũng phóng thích ra dao động, đều sắp đến Nguyên Thần cảnh.
Tốc độ tiến bộ kiểu này quả thực ngang bằng với hắn.
- Sư huynh, yêu tộc thực vật chúng ta đa số không tranh với đời, Yêu Khanh tuy rằng có chút đặc biệt, nhưng không xem như là yêu xấu.
Nghe thấy lời của hai tiểu yêu, Trần Trầm thầm thở dài.
Đây là cùng tộc, Trần Trầm hoài nghi nếu ở lâu trong Yêu Đình thì Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, Sinh Phàm đều sẽ làm phản.
Nhưng có sao nói vậy, cho đến nay, hắn gặp phải yêu tộc thực vật trừ Yêu Khanh ra đúng là toàn là yêu đơn thuần thiện lương.
. . .
Ở trong Yêu Đình suốt nửa tháng, Trần Trầm qua lệnh bài truyền tấn biết chuyện bên ngoài.
Trong nửa tháng này, nhân tộc dần dần bình tĩnh, bắt đầu vững vàng từng bước thu phục vùng đất bị mất, bên yêu tộc cũng giông bão sắp kéo tới.
Nhưng Trần Trầm biết yêu tộc không thể nào phát sinh nội chiến.
Nữ yêu Yêu Khanh tuy rằng tâm cơ thâm trầm mà thù dai, nhưng chú trọng đại cục, sở dĩ, nàng thà rằng nuốt cục tức xuống cũng sẽ không xung đột ngay mặt với bốn đại yêu tộc.
Tưởng tượng bộ dáng cố nén bực tức trong lòng của Yêu Khanh làm Trần Trầm thầm sướng, tâm tình cũng tốt hơn.
. . .
Nửa ngày sau.
Yêu Khanh lẳng lặng đến bên trên đình viện.
Trong kết giới bên dưới, Lý Thiên Mệnh đang dạy học cho mấy tiểu yêu, để chúng đọc sách biết chữ.
Mấy tiểu yêu cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua trừ Sinh Phàm ra, Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng cầm bút không quen, thường làm rớt bút xuống đất.
Trần Trầm không ngại phiền tay cầm tay chỉ dẫn, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Trông thấy cảnh tượng hài hòa này, Yêu Khanh thẫn thờ.
Nếu thế gian này mọi người đều giống như Trần Trầm thì nàng cần gì lo lắng hết lòng làm nhiều chuyện như vậy?
Nhớ lại một số tình huống cảm ứng được lúc vừa thức tỉnh, lòng Yêu Khanh chua xót. Nàng biết trên đời này chẳng còn bao nhiêu cùng tộc thật sự của mình.
Dù ngẫu nhiên sót lại vài yêu thì đa số giả làm thiên tài địa bảo giấu trong núi rừng, không ai dám quang minh chính đại đi ra đường.
Còn về tám đại yêu tộc gì đó, ở trong mắt Yêu Khanh không khác gì nhân tộc.
Lặng lẽ nhìn thật lâu, Yêu Khanh ổn định lại cảm xúc, đáp xuống đình viện.
Khi xuất hiện ở trước mặt Trần Trầm thì Yêu Khanh đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Trần Trầm, hiện giờ bốn đại yêu tộc ép ta ngừng thu nhận chủng tộc phụ thuộc của họ, ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?
Trần Trầm đặt giấy bút xuống, thuận miệng đáp lại:
- Thì đạo chủ cứ nghe lời họ.
Yêu Khanh nghe vậy trên mặt nháy mắt tràn ngập nộ khí, vừa sinh ra chút ấn tượng tốt với Trần Trầm thoáng chốc biến mất không dấu vết, theo sau nàng bỗng nhiên vung tay lên, bảy tên tu sĩ nhân tộc đột nhiên xuất hiện trong đình viện.
Trông thấy bảy nhân tộc kia, Trần Trầm thay đổi sắc mặt.
Tới nữa!
Nữ yêu này lại muốn uy hiếp hắn! Vẫn chiêu cũ, trò cũ! Sẽ không vì hắn từng cứu mạng nữ yêu này mà thay đổi.
Yêu Khanh chỉ vào bảy tu sĩ nhân tộc kia, giọng điệu thản nhiên nói:
- Trần Trầm, chỉ cần ngươi nghiêm túc đáp lại, ta sẽ tha cho họ. Bọn họ đều là tù binh trên chiến trường tiền tuyến, không phải ta cố ý bắt về.
Trần Trầm cảm thấy nhức đầu, nữ yêu này dù gì là chủ của Yêu Đình, nàng không có đoàn quân sư gì sao?
Tệ nhất cũng phải có mấy thuộc hạ trung thành chứ? Tính sao cũng không đến lượt nhân tộc như hắn đưa ra ý kiến.
Nhưng ngẫm kỹ lại, đúng là hắn không thấy nữ yêu này có thuộc hạ trung thành gì, ngày xưa cướp lấy Lão Hắc cũng là nàng tự ra tay.
Trong lòng thở dài, Trần Trầm bất đắc dĩ nói:
- Đạo chủ thả bọn họ trở về đi.
Yêu Khanh nghe vậy trực tiếp ném mấy nhân tộc ra đình viện, không quan tâm, mà từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng không rời khỏi người Trần Trầm.
Trần Trầm suy tư một lúc, cẩn thận dè dặt nói:
- Kỳ thực rất đơn giản, bên trong bốn đại yêu tộc không phải đoàn kết không kẽ hở, đạo chủ chỉ cần lôi kéo, đâm thọc, chia rẽ, cuối cùng tiêu diệt từng phần là được.
Vẻ mặt của Yêu Khanh vẫn lạnh lùng nói:
- Nói tiếp, tỉ mỉ một chút.
Trần Trầm nói thẳng:
- Đạo chủ cho chút chỗ tốt lôi kéo một tộc trong đó, rồi đối xử bình thường với hai tộc khác, tộc cuối cùng thì dốc hết sức chèn ép. Thời gian lâu, bên trong bọn họ tự nhiên sẽ hoài nghi lẫn nhau, tiếp đó sản sinh mâu thuẫn.
Yêu Khanh gật đầu, nói:
- Kỳ thực ta hiểu đạo lý lợi dụng, nhưng chèn ép thì nên làm như thế nào? Một khi ta trắng trợn nhằm vào một tộc trong đó thì chắc chắn mấy tộc khác sẽ buông xuống một số ích lợi trước mắt, đứng chung một trận tuyến với tộc kia. Dù sao ai đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, người cầm đầu bốn đại yêu tộc không phải kẻ ngốc, không thể nào vì chút ích lợi mà bất chấp đường lui.
Trần Trầm nghe vậy nụ cười dần dần trở nên kỳ lạ, vội cúi đầu, mặt đỏ rực xấu hổ nói:
- Vẫn còn nhân tộc chúng ta đấy thôi. Chỉ cần đạo chủ lộ ra chút tin tức mấu chốt, nhân tộc chúng ta nguyện ý chèn ép mấy kẻ mắt mù kia giúp đạo chủ. Nếu đạo chủ phối hợp sâu hơn chút, vậy thì có thể diệt một, hai Luyện Hư.
Nói xong lời này, Trần Trầm chờ đợi cơn giận sấm sét.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc là Yêu Khanh không nổi giận mà cau mày trầm tư tại chỗ, tựa hồ thật sự suy xét đề nghị của hắn.
- Ôi mợ! Đừng nói là nữ yêu này thật sự muốn câu kết kẻ địch bên ngoài hại cường giả yêu tộc nhé?
Trần Trầm thầm khiếp sợ, nếu đúng vậy thì . . .
Vậy quá tốt!
Không ngờ rằng bị kẹt lại trong doanh địch mà vẫn có thể góp sức cho nhân tộc, Trần Trầm tự cảm động.
Yêu Khanh trầm mặc giây lát, tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy nên nâng đỡ ai? Chèn ép ai thì tốt hơn?
Trần Trầm buột miệng nói:
- Nâng đỡ tộc Sơn Nhạc Thần Viên yếu nhất, chèn ép tộc Thần Giao mạnh nhất. Đạo chủ hãy ngẫm lại, địa vị thay đổi mới sẽ dẫn tới mâu thuẫn. Một đám đồng bạn, mắt thấy kẻ yếu nhất thì mạnh dần, còn người mạnh nhất thì càng lúc càng yếu, tộc Thần Giao tuyệt đối không thể chịu đựng cảm giác chênh lệch tâm lý đó. Đến lúc đó khó tránh sẽ làm ra một ít việc ngốc, dường như sẽ đầu nhập vào đạo chủ.
Tiếng nói dứt, đình viện chìm trong tĩnh lặng.
Chờ qua hai phút, Yêu Khanh sâu thẳm nhìn Trần Trầm cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng có vẻ cực kỳ cao ngạo kia, Trần Trầm cao giọng quát:
- Đạo chủ, hãy thả ta ra ngoài đi!
Yêu Khanh dường như không nghe thấy, không quay đầu lại biến mất ở phương xa.
Chờ khi Yêu Khanh hoàn toàn không thấy bóng dáng, Trần Trầm đột nhiên nhếch môi cười.
Nữ yêu này còn non lắm, nếu nàng thật sự đi lôi kéo tộc Sơn Nhạc Thần Viên thì chắc chắn sẽ phải rời đi Yêu Đình.
Dù sao thứ Yêu Khanh có thể dụ dỗ yêu chỉ có máu Yêu Thần phản tổ, thứ này nàng phải tự mình giao tận tay cho tộc Sơn Nhạc Thần Viên.
Chờ Yêu Khanh rời đi, Lục Đậu phá mở phong tỏa của đình viện này, đến lúc đó trong Yêu Đình này còn có ai có thể ngăn cản hắn rời đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận