Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 347: Không thể khinh nhục (1)

Chương 347: Không thể khinh nhục (1)Chương 347: Không thể khinh nhục (1)
         Nụ cười đông lại trên mặt Viên Kình Thiên, giây sau xuất hiện ở trước mặt Sở Hùng, túm lấy cổ áo của gã, tức giận quát:
- Ngươi nói cái gì!
Sở Hùng cười nhạt, phủi tay Viên Kình Thiên, thản nhiên nói:
- Ngươi và ta trong lòng biết rõ ràng, không cần lặp lại.
- Nhảm nhí!
Viên Kình Thiên huơ tay đấm vào mặt Sở Hùng, nhưng bị linh lực của đối phương đánh bật về.
- Thực lực có bấy nhiêu cũng khoác lác là Nguyên Anh mạnh nhất, cười chết người.
Viên Kình Thiên còn muốn tiếp tục ra tay, trong đầu lại vang lên một âm thanh:
- Kình Thiên, không cần so đo với hắn, đánh bại hắn trên lôi đài.
Nghe lời này, Viên Kình Thiên hậm hực rút tay về, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Sở Hùng chằm chằm như muốn giết người.
Tuy không thể hù sợ Sở Hùng, nhưng làm người xung quanh sợ đứng tim, cho rằng người này thật sự biết dùng công pháp tà đạo gì.
. . .
Hạ Tích Sương tức giận bất bình nói:
- Trần Trầm, Sở Hùng kia thật quá đáng! Uổng ta còn cùng hắn ngang hàng danh tiếng một thời gian!
Mới nãy nếu không phải bị Trần Trầm ngăn cản thì Hạ Tích Sương đã cho Sở Hùng một bài học ngay và luôn.
Trần Trầm lắc đầu, nói:
- Nàng và ta đều đã bước vào Nguyên Thần cảnh, cần gì so đo với một tiểu bối. Rất nhiều người có cùng ý tưởng này, ta không thể giết hết bọn họ.
Hạ Tích Sương nghe vậy tâm tình phức tạp vô cùng.
Tính tình của Trần Trầm luôn là yêu hận rõ ràng, nếu là trước kia thì đã sớm ra tay .
Hiện giờ lại nói ra mấy lời này, rõ ràng là vì băn khoăn đại cục của nhân tộc.
So với tình cảm sâu đậm cao thượng của Trần Trầm, những kẻ truyền bá lời đồn lung tung đều là tiểu nhân!
Trần Trầm cười tươi nhìn Sở Hùng một cái, thầm viết tên của người này vào cuốn sổ trong tim.
Sở Hùng đứng ở phía xa luôn bị Viên Kình Thiên nhìn chằm chằm nhưng không cảm giác có gì khó chịu, tuy nhiên lúc này không kiềm được rùng mình một cái.
. . .
Giây lát sau, đấu pháp bắt đầu.
Nguyên Anh đấu pháp, lôi đài to chia ra bốn cái nhỏ, trên mỗi lôi đài nhỏ có hai tu sĩ Nguyên Anh so đấu.
Tùy theo chiến đấu liên tiếp, một đám tu sĩ Nguyên Anh rất nhanh quên chuyện vừa rồi.
Chỉ có Viên Kình Thiên, sau mỗi trận chiến là sẽ lườm Sở Hùng muốn rách khóe mắt.
Qua khoảng một canh giờ.
Viên Kình Thiên liên tục thắng ba trận, đều là một chiêu chế địch, dần dà khiến tất cả tu sĩ Nguyên Anh chú ý.
Bởi vì trong một canh giờ này, chỉ có chín người trong cuốn sổ tình báo đã lưu truyền lúc trước là bày ra thực lực đè ép, Viên Kình Thiên không nằm trong danh sách đó.
Huống chi chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.
- Người kia là ai? Ghê gớm như vậy mà tại sao lúc trước ta chưa từng nghe nói?
- Đúng rồi, thuật ẩn thân của hắn thật mạnh, không thể cảm ứng được!
- Dường như là người của Vô Phong Thành, có người tên Viên Kình Thiên trong Vô Phong Thành sao?
- Ta có nghe Lý Kình Thiên chứ chưa nghe tên Viên Kình Thiên.
Một đám tu sĩ vây xem nhỏ giọng nghị luận, nhiều người theo bản năng nhìn về hướng Trần Trầm.
Dù sao vị này là chủ của Vô Phong Thành.
Trần Trầm vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ sử dụng hệ thống mấy lần, đại khái biết đám tu sĩ Nguyên Anh này ai mạnh ai yếu.
Trương Kỵ được hệ thống chứng thực là đệ nhất.
Viên Kình Thiên và hai Tiên Thiên Linh Thể thì hệ thống không cách nào phán đoán, còn lại mấy người khác yếu hơn bốn người này một mảng lớn.
Cuối cùng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Trương Kỵ cướp được danh hiệu Nguyên Anh mạnh nhất.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhìn thoáng qua Viên Kình Thiên tự tin tràn trề, trong lòng thở dài, tiểu tử này đã định sẵn sẽ thất vọng.
. . .
- Rốt cuộc đợi đến ngươi!
Tùy theo đấu càng nhiều trận, cuối cùng Viên Kình Thiên đụng độ Sở Hùng.
Vừa lên sân Viên Kình Thiên đã hung tợn nhìn Sở Hùng, đôi mắt như muốn ăn thịt người.
Trọng tài Nguyên Thần phụ trách giữ trật tự thấy vậy không kiềm được nhắc nhở một câu:
- Trên lôi đài, không đến lúc bất đắc dĩ không được xuống tay ác!
Nghe lời này, Sở Hùng lạnh nhạt nói:
- Tiền bối yên tâm, ta sẽ không giết tiểu tử này.
Sở Hùng vừa dứt lời, Viên Kình Thiên đã ẩn mình vào hư không.
Tu sĩ Nguyên Thần cảnh giữ trật tự trong lòng không kiềm được cười khổ, tiểu tử này cũng không biết học được bản lĩnh ẩn núp này từ đâu, ngay cả gã cũng không điều tra ra manh mối được. Nhưng gã phải giả vờ như nhìn thấu hết, nếu không sẽ rất mất mặt.
. . .
Viên Kình Thiên ẩn vào hư không, linh lực quanh thân Sở Hùng lập bạo phát, hình thành một phòng hộ linh lực dày đặc bao bọc toàn thân.
Sở Hùng là Tiên Thiên Thổ Linh Thể, phòng ngự mạnh mẽ tới cực điểm, đã từng nổi tiếng ngang hàng với Hạ Tích Sương. Hạ Tích Sương được gọi là đệ nhất nhân công kích trong Nguyên Anh kỳ, Sở Hùng thì là đệ nhất phòng ngự Nguyên Anh.
Sở dĩ, đối diện ẩn thân của Viên Kình Thiên thì Sở Hùng không quá lo, gã cho rằng tiểu tử này không thể phá mở phòng ngự của gã chứ đừng nói là thắng.
Sở Hùng lặng lẽ bước đến giữa lôi đài, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi nói Nguyên Anh mạnh nhất là làm rùa đen rút đầu sao?
Bốn phía chẳng có một chút động tĩnh, toàn bộ lôi đài đều bình tĩnh đáng sợ.
Một đám tu sĩ Nguyên Anh trông thấy cảnh này đều lộ vẻ mặt quái dị, người không biết còn tưởng đâu trên lôi đài chỉ có một người.
- Lý Kình Thiên, là nam nhân thì đừng trốn!
- Lý Kình Thiên, ngươi làm mất mặt tu sĩ Nguyên Anh!
Sở Hùng vừa khiêu khích vừa cẩn thận cảm ứng, nhưng vẫn không cảm ứng được chút tung tích của Viên Kình Thiên, điều này khiến sắc mặt của gã hơi khó coi.
Giây lát sau, Sở Hùng sầm mặt xuống, lớn tiếng mắng:
- Thuật ẩn thân của ngươi không chút sơ hở, chắc là thủ đoạn tà đạo chứ gì? Ha ha, Vô Phong Thành . . .
Chưa nói hết câu thì mặt Sở Hùng bỗng vặn vẹo, vụt ngoái đầu, một tấm thuẫn to xuất hiện trong tay đập vào hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận