Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 448: Chịu Ơn

Chương 448: Chịu ƠnChương 448: Chịu Ơn
         Thấy vách đá lên đài, Trần Trầm trước viết giá tám vạn an ủi một chút, vách đá này cho dù như thế nào hắn đều phải lấy được tới tay, cho nên hắn đã làm tốt chuẩn bị đại chiến một trận.
Nhưng mà, giá cả tám vạn vừa ra, tiếp xuống chính là hoàn toàn tĩnh mịch, căn bản không có người cạnh tranh với hắn.
Làm cho hắn cảm giác hết sức khó xử.
Cũng không lâu lắm, mọi việc đều kết thúc, vách đá kia bị cất vào trong nhẫn trữ vật đưa xuống dưới đài, lại qua nửa khắc đồng hồ, một tu sĩ phòng đấu giá đi vào trong bao sương, cung kính giao nhẫn trữ vật cho Trần Trầm.
Trần Trầm tiếp nhận nhẫn trữ vật dò xét một phen, vách đá kia đang yên lặng nằm ở bên trong, khiến trong lòng hắn hừng hực, vội vàng chuyển dời vách đá đến nhẫn trữ vật của mình.
Nhẫn trữ vật kia chưa khối Vấn Tâm Bích lần trước, hai vách đá làm cho vào trong cùng một nhẫn trữ vật thì đồng thời sáng lên quang mang, ngay sau đó lại mơ hồ có dấu hiệu muốn Hợp Thể.
- Không biết sau khi Vấn Tâm Bích này Hợp Thể sẽ có tác dụng gì?
Trong lòng Trần Trầm vô cùng chờ mong, nếu hệ thống nói hắn vô cùng cần thiết thứ này, vậy hắn khẳng định là thật cần thiết.
Chỉ là không biết rõ cái này Vấn Tâm Bích đến cùng có thể giúp hắn cái gì?
...
Lần hội đấu giá này được Trần Trầm trợ giúp càng thuận lợi, cả tràng tất cả vật phẩm đấu giá toàn bộ bị hắn một người chụp xuống, bao gồm một kiện pháp bảo loại hình trâm mà phái nữ chuyên dụng.
Nếu đã chụp xuống cái khác, vậy cũng không kém món này.
Hiện tại không có tác dụng gì, sau này nói không chừng hữu dụng? Tất nhiên, tác dụng này không phải mình dùng, mà là lấy ra tặng người.
Về phần Linh Thạch, Trần Trầm nhìn một chút nhẫn trữ vật của mình, Linh Thạch cực phẩm chỉ còn lại không tới một vạn khối.
Tuy số lượng không nhiều, nhưng để khu động phi chu vẫn đủ dùng.
- Hệ thống, gần đây có ai theo dõi ta không?
- Không.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm đắc ý rời xa Dịch Hành điện.
Không thể không nói, phòng đấu giá này xác thực rất không tệ.
Truyền văn nơi này một tháng một lần nhỏ, một năm một lần lớn, trăm năm có một lần siêu cấp đấu giá, nếu sau này có thời gian, hắn khẳng định sẽ đến tham gia mấy lần đấu giá lớn.
Loại tiểu đấu giá này, thực tế là có ý gì, mắt nhắm báo giá là được rồi, coi như toàn bộ chụp xuống đến cũng không có độ khó gì.
Rời khỏi Dịch Hành điện, Trần Trầm không vội vã rời Dịch thành, bên trong nhẫn trữ vật, hai vách đá đã gắt gao nối liền với nhau, nhưng chưa có hợp hai làm một, xem ra còn phải cần một khoảng thời gian.
Thừa dịp này, Trần Trầm lại đi dạo các cửa hàng pháp bảo to nhỏ trong thành, nhìn thấy không ít không ít vật liệu luyện khí giá trị.
Nhưng mà được xưng tụng trân quý dị thường cũng không gặp được, tất nhiên, cũng có thể là ở chung lâu với Luyện Dương, ánh mắt của hắn biến cao.
...
Sau đó, Trần Trầm rời khỏi Dịch thành, một thân một mình núp ở trong rừng rậm một thâm sơn, hắn quyết định ở đây tìm hiểu xem Vấn Tâm Bích hoàn chỉnh đến cùng có tác dụng gì!
Từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra Vấn Tâm Bích, ánh mắt Trần Trầm không khỏi phát sáng lên.
Trước thoạt nhìn vách đá tàn phá đã triệt để trở lại như cũ bên trên loé lên linh quang, hơn nữa nhìn Vấn Tâm Bích này lại mơ hồ có một loại cảm giác cổ quái muốn bị hút vào trong đó.
Không đợi Trần Trầm nhìn ra môn đạo của Vấn Tâm Bích này, một cảm giác trời đất quay cuồng đột nhiên xông lên đầu, chờ hắn lấy lại tinh thần, người đã ở một chỗ lạ lẫm không gì sánh được.
Nơi này cực kỳ lờ mờ, không thấy rõ phương xa, chỉ có thể thấy rõ một ngọn núi lớn trước mặt, bên trên vách đá núi lớn viết bốn chữ lớn.
- Hồng trần vấn tâm.
Bốn chữ này thoạt nhìn vô cùng cương chính, mỗi câu mỗi từ đều có một loại cảm giác đỉnh thiên lập địa.
Ánh mắt Trần Trầm dần dần mê ly, nhật nguyệt trên trời chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên lờ mờ, dòng sông bên dưới núi lớn bắt đầu khô kiệt, đại địa giống như đều đang sụp đổ, chỉ có đại thụ trên núi xa xa đột nhiên bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, biến thành vô số Kình Thiên chi thụ, xanh tươi mênh mang.
...
Không biết qua bao lâu.
Ý thức Trần Trầm dần dần thanh tỉnh lại, giờ này khắc này, hắn vẫn ngồi tại chỗ, nhìn trời một chút, thời gian có thể chỉ mới qua chốc lát, nhưng quang mang trên Vấn Tâm Bích đã tiêu tán, biến thành một vách đá thoạt nhìn hết sức bình thường, chỉ có hai chữ vấn tâm kia vẫn như cũ khắc ở phía trên.
Trần Trầm lung lay đầu, hắn không biết mình là lúc nào lâm vào huyễn cảnh.
Cũng không biết có phải Vấn Tâm Bích này một mực như vậy, chưa bao giờ xảy ra qua bất kỳ biến hóa nào hay không.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, trời đất hình như trở nên có chút khác biệt, một loại cảm giác khống chế không hiểu thấu xuất hiện trong lòng hắn.
Trần Trầm lại cảm ứng một thoáng tu vi của mình, lại trong lúc bất tri bất giác đạt tới Phân Thần trung kỳ!
Một chút mất tập trung mà thôi, tu vi đã tăng lên một tiểu cảnh giới, tâm tình đó có thể nghĩ mà biết, Trần Trầm nhịn không được cười phá lên.
Đối với hắn mà nói, bây giờ tăng cao tu vi coi là vô cùng cần thiết, trước khi đạt được vách đá này, hắn cũng nghĩ qua vách đá này có khả năng sẽ tăng cao tu vi.
Giờ đây thử một lần, quả là thế!
Nhưng mà, một giây sau, chuyện kỳ quái xảy ra.
Trong núi lớn này, trên vạn cây cối đột nhiên hoa hoa tác hưởng, giống như cũng cười theo Trần Trầm, một loại cảm giác thoải mái vui vẻ xuất hiện trong vạn mộc nơi này.
- Ự...c?
Nụ cười của Trần Trầm im bặt dừng lại, âm thanh ào ào xung quanh cũng chấm dứt.
- Cái này...
Trần Trầm có chút kinh ngạc, lại hắc hắc giả cười hai tiếng, xung quanh cây cối không có bất kỳ cái gì phản ứng.
Nhưng nhớ tới lúc tu vi của mình vừa tăng lên, vui sướng xuất phát từ trong lòng, xung quanh cây cối lại vang lên.
- Ta đây là... Thành người thực vật? Có thể ảnh hưởng tâm tình của đại thụ?
Trần Trầm tự lẩm bẩm, có chút kinh nghi bất định.
Sau đó hắn vừa cẩn thận kiểm tra thân thể của mình một chút, rốt cục phát hiện không đúng.
Thì ra chẳng biết lúc nào, trong lòng bàn tay phải của hắn có thêm một ấn ký kỳ dị hình lá cây.
Ấn ký này lóe ra lục quang, một khi thôi động Linh Lực sẽ hiển hiện ra, mà Linh Lực biến mất, lại biến mất đi xuống.
Nhìn ấn ký này, sắc mặt Trần Trầm biến rồi lại biến, sau một lát ánh mắt của hắn lộ ra vẻ mừng như điên.
Nếu như hắn không đoán sai... Cái này chính là lực lượng pháp tắc! Lực lượng cao cấp nhất giữa phiến thiên địa này! Đồng thời cũng là bước vào bình cảnh lớn nhất cảnh giới Hợp Thể!
- Không ngờ Vấn Tâm Bích này... Lại có thể giúp người khống chế pháp tắc! Quả nhiên là thiên địa dị bảo!
Trần Trầm nhìn lên Vấn Tâm Bích trước mặt, từ đáy lòng tán thưởng.
Nhưng mà một lát sau, hắn hình như trở về nhớ ra cái gì đó, ánh mắt đột nhiên mờ đi.
Mộc chi pháp tắc... Hắn tu thành hẳn là mộc chi pháp tắc.
Lực lượng pháp tắc này không phải dựa vào Vấn Tâm Bích lăng không tạo ra, Vấn Tâm Bích đến có lẽ chỉ có tác dụng dẫn dắt.
Như Vấn Tâm Bích có thể lăng không sinh thành lực lượng pháp tắc, như vậy cũng được sao? Sớm đã bị đại năng cướp đi.
Nói một cách khác, nếu không có Vấn Tâm Bích này, hắn bình thường tu luyện, nếu có thể bước vào Hợp Thể thì pháp tắc thứ nhất tu luyện được khẳng định cũng là mộc chi pháp tắc này.
Về phần tại sao là mộc chi pháp tắc...
Một mặt có thể là hắn trước đây tu hành Lôi pháp, có thể dính một chút quan hệ với mộc.
Nguyên nhân quan trọng hơn có thể là đến từ Yêu Khanh.
Yêu Khanh là Yêu Thần chi hoa, là Yêu tộc thực vật cường đại, trước khi mình phi thăng Thượng giới, nàng đã rót lực lượng đặc thù nào đó vào trong cơ thể mình.
Có thể bắt đầu từ lúc đó đã chú định tương lai mình sẽ nắm giữ mộc chi pháp tắc.
Nghĩ tới đây, Trần Trầm lắc đầu cười khổ, ấn ký mộc chi pháp tắc lấp lóe trong tay, cây cối xung quanh bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, cũng không lâu lắm đã biến thành lượng lớn đại thụ chọc trời, bao phủ hắn vào trong đó.
Một màn này giống với lúc trước Yêu Khanh thao túng vạn hoa đua nở quá!
- Không ngờ, đến Thượng giới này, ta còn phải nhận nhân tình của ngươi.
Trần Trầm nhẹ giọng thở dài, chẳng biết tại sao vui sướng trong lòng, lập tức ít đi không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận