Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 279: Loạn Vô Tận Hải

Chương 279: Loạn Vô Tận HảiChương 279: Loạn Vô Tận Hải
         Hiện giờ các cường giả Luyện Hư trong Ngọc Đỉnh Đan Tông đều ở chiến trường, tất cả việc lớn nhỏ trong nguyên tông môn, bao gồm Ngọc Đỉnh Thành đều đè lên vai Ngọc Quỳnh.
Hiện tại lại gặp được chuyện phiền lòng này, muốn không bực bội cũng khó.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, hay là để ta lại đi Vô Tận Hải một chuyến? Vô Tận Hải cung cấp nhiều nguyên vật liệu đan dược cho Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, nếu có gì sơ sẩy e rằng sẽ ảnh hưởng tình hình cuộc chiến ở tiền tuyến.
Ngọc Quỳnh nghe vậy vẻ mặt nôn nóng thoáng chốc biến mất, thay thế là đùa cợt:
- Như thế nào? Tiểu tử nhà ngươi nguyện ý đi ra ngoài? Không sợ người khác trông thấy dấu ấn kia sao?
Trần Trầm lắc đầu, nét mặt có chút thong dong:
- Sư phụ, Vô Tận Hải không có tu sĩ Luyện Hư thì ta sợ cái gì? Hơn nữa phân ưu cho sư phụ là điều đương nhiên.
Ngọc Quỳnh vui mừng cười nói:
- Ngươi biết thì tốt, đúng là nên đi Vô Tận Hải một chuyến, trừ ngươi ra, ta cũng không nghĩ ra người khác. Ngươi đi chỗ đó, việc đầu tiên đương nhiên là điều tra rõ kẻ nào đụng vào người của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta. Thứ hai, ngươi tiện thể thăm dò gốc gác thương minh. Nói thật, nếu không phải hiện giờ tình huống đặc biệt, ta tuyệt đối không cho phép Vô Tận Hải sinh ra thế lực như vậy. Vô Tận Hải rời rạc mới có lợi cho Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta nhất.
Nghe lời Ngọc Quỳnh nói, Trần Trầm giả vờ nghiêm túc gật đầu.
Mạch máu của Vô Tận Hải nằm ở đám thuyền lớn chứ không phải đan dược.
Cho nên Ngọc Đỉnh Đan Tông có thể giao dịch với Vô Tận Hải chứ không thể khống chế nó.
Hễ Vô Tận Hải hình thành thế lực thống nhất là có tư cách cò kè mặc cả với Ngọc Đỉnh Đan Tông, như vậy quả thực tổn hại ích lợi của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Đương nhiên, tất cả điều này với điều kiện là thương minh thật sự là tổ chức tự phát chứ không phải bị ai đó khống chế.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm cười thầm trong bụng.
Khi Ngọc Đỉnh Đan Tông và Vô Tận Hải đều nằm trong vòng khống chế của hắn thì không có gì là tổn hại ích lợi, chỉ có chỉnh hợp tài nguyên, cộng đồng lớn mạnh.
Trần Trầm cung kính nói:
- Sư phụ, vậy khi nào ta xuất phát thì được?
- Càng nhanh càng tốt, nhưng ta không có người nào rảnh để phái cho ngươi.
- Yên tâm, đệ tử trong khoảng thời gian này chiêu mộ nhiều người đi theo, ta mang bọn họ đi là được.
Nghe thấy ba chữ người đi theo, Ngọc Quỳnh nhìn Trần Trầm, nghiêm túc nói:
- Người đi theo không phải có thể tùy tiện thu nhận lung tung, đương nhiên, ta biết ngươi xem người rất chính xác, nhưng thường đi ở bờ sông sẽ có lúc ướt giày, nên cẩn thận thử thách mới ổn thỏa, nếu không thì ta sợ sẽ có ngày ngươi bị cắn ngược.
Trần Trầm đồng ý:
- Đệ tử hiểu được.
Trần Trầm biết Ngọc Quỳnh cũng vì tốt cho hắn, nhưng có chút đạo lý không thích hợp với hắn.
Từ mức độ chính xác của hệ thống thì hắn đứng ở bờ sông cũng sẽ không ướt giày.
- Thôi, ngươi nghỉ ngơi hồi phục nửa ngày rồi xuất phát đi, nhớ kỹ, đừng hốt hàng ở Vô Tận Hải nữa!
Vẻ mặt Trần Trầm nghiêm nghị, thái độ cực kỳ nghiêm túc:
- Đệ tử tuân mệnh!
Sau đó hắn cười lớn xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Trần Trầm, Ngọc Quỳnh lắc đầu, cuối cùng bật cười.
Đệ tử này tuy rằng không phải người tốt, nhưng năng lực làm việc thì cực mạnh.
. . .
Chờ ra khỏi viện lạc của Ngọc Quỳnh, Trần Trầm móc ra một tấm lệnh bài truyền tấn.
- Có chuyện gì vậy, Nam Bình Hải? Là ai chặn giết đệ tử của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta?
Chốc lát sau, bên kia nhắn lại:
- Đại nhân, kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đệ tử của quý tông rất có thể chết không toàn thây, thuộc hạ cũng không cách nào xác định là người của phe thế lực nào, nhưng xem hơi thở còn sót lại ở hiện trường thì chắc là tu sĩ tà đạo Nguyên Thần kỳ ra tay.
- Tu sĩ tà đạo? Có liên quan đến thế lực thần bí kia không?
- Thuộc hạ không biết, nhưng khoảng thời gian này, thế lực thần bí kia ít gây chú ý.
- Ta biết, trong vòng một ngày ta sẽ tự mình đến Vô Tận Hải một chuyến.
Nói xong, Trần Trầm cất lệnh bài truyền tấn, sắc mặt trở nên lạnh băng.
Trước kia hắn làm việc ôn hòa là bởi vì bản tính lương thiện.
Nhưng bây giờ thời gian eo hẹp, hắn phải sử dụng một vài thủ đoạn sấm sét.
Cho nên vô luận là ai, hễ chắn trước đường hắn đi thì đều phải trả giá đắt.
Nửa ngày sau, Trần Trầm đi tới một cửa hàng trong Ngọc Đỉnh Thành.
Đoạn thời gian trước, lúc nhàm chán Trần Trầm mua mười mấy cửa hàng trong Ngọc Đỉnh Thành, giờ đều thành cứ điểm nhỏ của hắn.
Trông thấy Trần Trầm, Viên Kình Thiên đi tới, cung kính nói:
- Sư huynh, người đã đến đông đủ, tổng cộng ba mươi hai tu sĩ Nguyên Anh.
Trần Trầm gật đầu, quét mắt qua ba mươi hai tu sĩ Nguyên Anh đứng ngay hàng thẳng lối trong viện lạc.
Những tu sĩ Nguyên Anh này có già có trẻ, có nam có nữ, nét mặt khác nhau.
Có người mê man, có người kiên định, cũng có người trong mắt tràn đầy cảm kích, không có một người sợ hãi.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm mỉm cười nói:
- Chư vị yên tâm, ta sẽ không bắt mọi người làm chuyện thương thiên hại lý, cũng sẽ không kêu tất cả đi chịu chết. Ngoài ra Trần Trầm này dám tại đây bảo chứng, chỉ cần các ngươi nghiêm túc làm việc, lập công lao, ta có thể trợ các ngươi bước vào Nguyên Thần cảnh!
Có mấy người vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đại nhân quá khách khí.
- Ơn của đại nhân suốt đời khó quên, tại hạ không dám đòi hỏi nhiều hơn.
Trần Trầm lắc đầu, nét mặt trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:
- Nhưng ta không dám bảo chứng chư vị nhất định sẽ không chết, không giấu gì các vị, ta lần này đi Vô Tận Hải, tám chín phần mười sẽ phát sinh chiến đấu, chờ khi trở về từ Vô Tận Hải thì ta sẽ đi chiến trường ở các nơi. Cho nên, sinh hoạt từ nay về sau của chư vị rất có thể sẽ trôi qua trong chém giết. Có chém giết thì có chết chóc, hiện tại có ai trong các vị không muốn thì có thể lựa chọn rời đi, còn về thứ ta đã tặng cho thì cứ coi như ta làm việc tốt.
Mọi người trầm mặc một lúc.
Một lát sau, trong đám người có một thanh niên khuôn mặt hơi đẹp trai gần bằng một nửa Trần Trầm ngước đầu lên hỏi:
- Đại nhân nói có thật không?
Trần Trầm nghe vậy buồn cười nói:
- Chỉ là vài thiên tài địa bảo tầm thường, còn chưa đáng giá ta lật lọng.
- Vậy thì đại nhân, tại hạ cáo từ! Ơn lớn của đại nhân xin cho tại hạ ngày sau sẽ trả!
Nói xong câu đó, thanh niên trực tiếp rời đi.
Trần Trầm không ngăn trở.
Tuy rằng thanh niên này là Nguyên Anh trung kỳ, nhỏ tuổi nhất, thiên tư rất tốt, bàn về tiềm lực thì đứng đầu trong nhóm người này, nhưng cũng không đáng giá hắn nhiều lần giữ lại.
Dưa hái xanh không ngọt, Trần Trầm rõ ràng điều đó.
Chờ thanh niên đi xa, nhiều người bắt đầu mắng mỏ:
- Cái thứ quên ơn phụ nghĩa đó đi rồi cũng tốt.
- Hạng người ham sống sợ chết, ta khinh thường làm bạn!
Nghe thấy mọi người nghị luận, Trần Trầm làm động tác tay ra hiệu im lặng:
- Muốn đi thì hiện tại đi còn kịp, nếu như ngày sau đổi ý muốn đi sẽ không dễ dàng như vậy.
- Đại nhân đừng nói nữa, chúng ta nguyện ý thề sống chết đi theo đại nhân!
- Ta cũng vậy!
- Ta giống như trên!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận