Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 298: Trần Trầm không phải loại người thích khoác lác

Chương 298: Trần Trầm không phải loại người thích khoác lácChương 298: Trần Trầm không phải loại người thích khoác lác
         Nhìn bóng dáng mạnh mẽ bên ngoài Trấn Yêu Thành, Hạ Tích Sương có chút hoảng hốt, nhưng một lát sau liền nhoẻn miệng cười.
Trần Trầm ở trong lòng nàng vẫn luôn siêu lợi hại, chẳng qua ít muốn gây chú ý, cộng thêm sinh ra từ nước nhỏ chư hầu, cho nên dù từng giết Nguyên Thần cảnh ở chiến trường Tề Vệ thì không quá nổi tiếng.
Nhiều người ôm thái độ chất vấn, dù sao Nguyên Anh chém Nguyên Thần rất vượt sức tưởng tượng, nhìn chung lịch sử nhân tộc chỉ từng phát sinh chuyện như vậy vài lần, và toàn trong hoàn cảnh đặc biệt.
Tuy rằng người khác không tin, nàng lại tin.
Bởi vì nàng biết Trần Trầm không phải loại người thích khoác lác.
Từ ngày đầu tiên gặp Trần Trầm thì Hạ Tích Sương đã tin như vậy.
. . .
Trần Trầm nói xong câu đó chỉ cảm giác toàn thân thoải mái.
Mùi vị kiêu ngạo thật thích.
Thế gian này có mấy người dám phát ngôn bừa bãi rằng mình vô địch cùng cảnh giới?
Ngoài núi có núi, ngoài người có người, xem như là Tiên Thiên Linh Thể cũng không dám nói mình vô địch cùng cảnh giới.
Bởi vì còn có công pháp, pháp bảo, phát huy ra trình độ, các loại nhân tố ảnh hưởng.
Nhưng Trần Trầm thì dám, sau khi thốt ra câu đó, hắn cảm giác Nguyên Thần của mình thăng hoa, khí thế vô địch phát ra từ người hắn.
Giờ phút này, Trần Trầm vững tin mình là loại ngời trời có trời đối với người khác, là ngoài người có người mà các thiên kiêu không thể gặp được.
Là cường giả không có điểm yếu để tấn công!
Bên yêu tộc truyền ra tiếng quát to:
- Ngươi nói nhảm!
Trần Trầm nhướng cao chân mày, thấy người nói chuyện là Bình Sơn Yêu Hoàng vừa được thả về, hắn cười khẩy nói:
- Kẻ thua cuộc cũng dám nói chuyện? Nếu không phải ta nhẹ tay thì bàn tay gấu của ngươi đã bị ta nấu rồi.
- Ngươi . . . !
Bình Sơn Yêu Hoàng bị chọc tức xì khói, nhưng không lời nào để nói, càng không dám đến gần Trần Trầm.
Nói thật, mấy ngày hôm trước bị thần thức của Trần Trầm công kích, đến bây giờ Bình Sơn Yêu Hoàng còn chưa khỏe lại, thường xuyên đau đầu.
Chuyện này để lại ám ảnh tâm lý không hề nhẹ cho Bình Sơn Yêu Hoàng, hôm nay gã đến vốn định nhìn người khác báo thù cho mình, không ngờ thấy cảnh kẻ thù kiêu ngạo như vậy.
Trần Trầm không thèm nhìn Bình Sơn Yêu Hoàng, hắn chuyển sang xem yêu tộc khác, lạnh lùng nói:
- Nếu không ai dám ứng chiến thì xéo cho ta, đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch!
Đám yêu tộc nổi khùng lên, một lát sau, có một Yêu Hoàng Nguyên Thần sơ kỳ đến từ tám đại yêu tộc bay ra u ám.
Trần Trầm nhìn bộ dạng cảnh giác bảo vệ chặt chẽ thức hải của Yêu Hoàng, hắn cười nhạt một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên lấp lóe một chút, Yêu Hoàng Nguyên Thần sơ kỳ lập tức phát ra tiếng hét thê lương.
Hiện giờ thần thức của Trần Trầm đã đến trình độ Nguyên Thần đỉnh, phối hợp với Ngưng Thần Châu, Nguyên Thần sơ kỳ bình thường có thể bị diệt trong một nốt nhạc.
Dù là Nguyên Thần sơ kỳ đến từ tám đại yêu tộc cũng khó mà ngăn cản, dù đã cẩn thận thủ hộ thức hải.
Đám yêu tộc ẩn trong u ám thấy tình thế không ổn, lập tức cướp Yêu Hoàng về.
Nhưng Trần Trầm đã sớm chuẩn bị, không đợi đám yêu tộc ra tay thì hắn bay tới trước mặt Yêu Hoàng gào la, một bàn tay đánh gã bay về phía Trấn Yêu Thành.
Trông thấy cảnh này, có thể tưởng tượng đám yêu tộc điên tiết cỡ nào, bọn chúng mặc kệ quy định đấu pháp gì đó, kéo nhau bay về phía Trần Trầm.
Trấn Yêu Thành lập tức mở rộng, hai tộc người, yêu mở ra đại chiến trên bầu trời Trấn Yêu Thành.
. . .
Ba ngày sau.
Trần Trầm lặng lẽ lơ lửng bên trên một ngọn núi lớn.
Núi này tên Diệt Nhân Sơn, là một món pháp bảo, nhưng là của yêu tộc.
Trong trận chiến ba ngày trước, tự nhiên là phe nhân tộc thắng.
Phải biết rằng, trừ thiên kiêu là hắn ra, hắn còn mang trên nghìn tu sĩ lại đây. Lực lượng yêu tộc đối phó Trấn Yêu Thành tuy mạnh hơn một chút, nhưng có giới hạn.
Bỗng nhiên đối diện nhiều kẻ địch như vậy, phe yêu tộc chỉ có nước tan tác.
Trải qua ba ngày dây dưa, Trấn Yêu Thành và Diệt Nhân Sơn thay đổi thế công và thủ.
Yêu tộc thành bên chặt chẽ phòng thủ không ra ngoài.
Nhìn đám yêu tộc núp trong ngọn núi bên dưới, Trần Trầm thản nhiên nói:
- Trong yêu tộc không có kẻ nào dám ra đây đánh một trận với ta sao? Nguyên Thần trung kỳ cũng được, dù sao đều là mấy thứ tạp nham, sơ kỳ và trung kỳ không khác gì nhau.
Yêu tộc ở trong Diệt Nhân Sơn nghe thấy mấy lời này suýt tức hộc máu.
Nhưng không có yêu nào rời núi, không thể vứt sĩ diện phái ra cao thủ mạnh hơn đối phó nhân tộc kiêu ngạo này.
Làm như thế dù thắng hay thua thì phe yêu tộc đều mất mặt.
Huống chi trong ba ngày này, nhân tộc kiêu ngạo kia quả thực đã đánh bại Yêu Hoàng Nguyên Thần trung kỳ.
Trong Diệt Nhân Sơn, Bình Sơn Yêu Hoàng càu nhàu với một tiền bối trong tộc, gương mặt gấu tức đến đổi màu tím:
- Tiểu tử này quá kiêu ngạo, ta không nhịn được! Thúc thúc, mau nghĩ ra cách gì đi!
- Hắn không kiêu ngạo được lâu, thiên tài Thần Huyễn Yêu Hoàng của Đồ Nhân Sơn sẽ chạy tới chỗ chúng ta trong vòng hai ngày này. Thần thức của Thần Huyễn Yêu Hoàng cũng mạnh mẽ, hẳn là không sợ Trần Trầm kia. Phiên Phiên Yêu Hoàng của Thần Yêu Sơn cũng sẽ đến, hắn có pháp bảo phòng hộ thức hải. Ngoài ra . . .
Nghe thúc thúc liệt kê một chuỗi bốn, năm cái tên nổi tiếng như cồn trong yêu tộc, sắc mặt của Bình Sơn Yêu Hoàng khá hơn.
Bình Sơn Yêu Hoàng cho rằng tiểu tử nhân tộc kiêu ngạo kia chỉ có chiêu thần thức công kích là vô địch, nếu không có chiêu này thì gã hoàn toàn có thể đánh bại đối phương.
Hiện giờ muốn đánh bại tiểu tử đó phải nhắm vào thần thức, thúc thúc vừa liệt kê mấy cái tên kia đều là thiên kiêu yêu tộc không sợ thần thức công kích.
Nhưng mà . . .
Không đợi thiên kiêu từ đỉnh núi khác chạy lại, Trấn Yêu Thành đã dời đến cách Diệt Nhân Sơn chưa đầy một dặm, một thành một núi cơ hồ thành hàng xóm.
Nguyên chiến trường Tây Cương có mấy chục pháp bảo giống như Trấn Yêu Thành và Diệt Nhân Sơn, nhưng chưa từng thấy cứ điểm nhân tộc nào đến gần cứ điểm yêu tộc như vậy, phe bị dồn ép còn là yêu tộc.
Loại tình huống này xuất hiện không bao lâu, một âm thanh cực kỳ hùng hồn truyền vào trong Diệt Nhân Sơn:
- Tộc Hám Thiên Cuồng Hùng, các ngươi đang làm cái gì?!
Tuy không thấy bóng người, nhưng đám yêu tộc biết là cường giả Luyện Hư của Yêu Thần Điện cách không khí chỉ trích bọn họ.
Thủ lĩnh tộc Hám Thiên Cuồng Hùng cười gượng kể ra vụ việc.
Một tiếng mắng truyền ra:
- Phế vật!
Sau đó một bàn tay to che trời ngưng tụ trong không khí, vỗ mạnh xuống Trấn Yêu Thành cách không xa.
Nhưng bàn tay to chưa chụp xuống Trấn Yêu Thành thì bị một ảo ảnh bảo tháp bỗng nhiên xuất hiện chặn lại.
Giọng nói già nau vang vọng bốn phương:
- Ra tay với tiểu bối của nhân tộc ta, Thiên Giao, ngươi lờ đi sự tồn tại của ta sao?
Đám mây trên bầu trời bỗng hóa thành mặt người già nua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận