Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 425: Vô Niệm Tiên Tử Tung Tích

Chương 425: Vô Niệm Tiên Tử Tung TíchChương 425: Vô Niệm Tiên Tử Tung Tích
         Nghe được thanh âm quen thuộc kia, lông tơ toàn thân Chu Lộ đều dựng lên, ngay khi hắn muốn quay người cầu xin tha thứ, một cỗ Linh Lực cường đại từ phía sau lưng đánh tới, Chu Lộ căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, cả người cũng chỉ còn lại Nguyên Thần.
Nghiêm chỉnh mà nói, chính là Nguyên Thần cũng đến ranh giới biến mất.
Vân Thủy cư sĩ bước ra một bước, đi tới bên cạnh Chu Lộ, xem xét dưới tảng đá, sắc mặt nháy mắt biến đến mức dị thường xấu xí, âm thanh càng băng lạnh đến cực điểm:
- Nghiệt súc, Linh Lung Thần Kim đây?
- Không... Không biết rõ!
Mặt mũi Chu Lộ tràn đầy tuyệt vọng, lẩm bẩm nói.
- Không biết rõ? Ngươi đùa nghịch ta! Xem ra ngươi là không muốn chết thoải mái!
Dứt lời Vân Thủy cư sĩ lấy ra một lá cờ, câu Nguyên Thần của Chu Lộ đi vào, rất nhanh bên trong cờ truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Chu Lộ.
Ai có thể nghĩ tới, tu chân giả ngoại hiệu Vân Thủy cư sĩ, lại là một người tâm ngoan thủ lạt như thế.
...
Một bên khác.
Xích Ma tông Nhị Ma Tôn dừng lại ở trên bầu trời một chỗ đất trống, sắc mặt âm trầm.
Mặt đất phía dưới không có dấu tích chiến đấu, nhưng nơi này cũng là nơi khí tức của Tông chủ Đào Hoa tông xuất hiện cuối cùng.
Nếu như cẩn thận cảm ứng, hắn có thể từ trong không khí cảm ứng được một tia gợn sóng đặc thù sau khi cường giả vẫn lạc mới có.
Rất rõ ràng, nữ nhân ngu xuẩn kia đã chết ở nơi này, hơn nữa thời gian chiến đấu trước sau không cao hơn ba hô hấp.
Loại tình huống này không phải gặp được siêu cấp cường giả, chính là sơ suất bị người ám toán.
Căn cứ tin tức nữ nhân ngu xuẩn gửi cho mình thì hẳn là trường hợp sau.
- Là ai? Đến cùng là ai? Chẳng lẽ là người đạt được Linh Lung Thần Kim?
Giờ khắc này, Nhị Ma Tôn cũng chưa xác định dưới tay mình đến cùng là phản bội hắn, hay là bị người kia tiêu diệt, tiếp đó bị người kia giả mạo thân phận.
Hồi tưởng lại mình bận rộn hơn nửa tháng, không chỉ cái gì đều không mò được, còn vô duyên vô cớ tổn thất một tình nhân, đồng thời đắc tội không ít tông môn, trong lòng hắn nổi nóng không thôi.
- Đừng để ta tra được ngươi là ai, nếu không ta sẽ làm ngươi chết không được yên thân!
Ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, Nhị Ma Tôn quay người bay về Đào Hoa tông.
Đào Hoa tông có lưu ảnh thạch ghi chép một màn một nhóm tu sĩ trọng thương trốn đi đồng thời kịch chiến với tu sĩ Đào Hoa tông, lúc trước bởi vì hắn không có thời gian, căn bản chưa kịp xem, giờ đây chỉ có thông qua cái kia, mới có khả năng tìm tới chút dấu vết.
...
Khoảng nửa ngày sau, Trần Trầm trở lại Ngọc Đỉnh tông, tâm tình tốt một chút.
Khi ở Hạ giới từng chiếm được hai khối thần kim, khi đó chưa biết rõ trân quý cỡ nào, chờ đến Thượng giới nhìn thấy nhiều cường giả vì đó quyết đấu sinh tử như vậy, hắn mới thật sự hiểu giá trị của khối Linh Lung Thần Kim nằm bên trong nhẫn trữ vật.
Khiến trong lòng hắn bị đủ loại thiên tài địa bảo gột rửa lại xuất hiện một tia gợn sóng.
Nguyên bản hắn đã đạt đến cảnh giới cho dù gặp được bảo vật cao minh cỡ nào thì trong lòng cũng không chút gợn sóng.
- Linh Lung Thần Kim... Đáng tiếc tìm không thấy luyện khí đại sư tốt giúp ta đúc lại Vạn Hóa Thần Phong.
Cảm ứng đến khối Linh Lung Thần Kim bên trong nhẫn trữ vật, trong lòng Trần Trầm khẽ thở dài.
Thượng giới này thật ra là có không ít luyện khí đại sư, nhưng chân chính khó tìm là luyện khí đại sư đáng giá hắn tín nhiệm.
Nếu loại bảo vật như Linh Lung Thần Kim này, ai nhìn đều phải trông mà thèm, nếu như lại thêm Vạn Hóa Thần Kim của mình, cho dù lại thuần khiết luyện khí đại sư cũng sẽ sinh ra tham niệm.
Cho nên hiện tại hắn chỉ có bảo vật lại không cách nào chuyển đổi thành sức chiến đấu.
Đối với loại chuyện nhất thời không giải quyết được này, Trần Trầm cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi cất kỹ Linh Lung Thần Kim, hắn lấy nhẫn trữ vật của Tông chủ Đào Hoa tông ra.
Bên trong có lệnh bài thân phận và lệnh bài đưa tin đều đã sớm bị hắn tiêu hủy, giờ đây bên trong tồn phóng là lượng lớn Linh Thạch cực phẩm, đủ loại pháp bảo và đan dược.
Thân gia bực này so với kim giáp ngoại tộc trước đây bị hắn chém giết lại mạnh hơn bảy tám lần.
Làm tông chủ của một tông, còn là tình nhân của cường giả nửa bước Hợp Thể, thân gia của Tông chủ Đào Hoa tông bên trong tu sĩ Phân Thần sơ kỳ xem như tuyệt đối là người nổi bật.
Kế thừa nhẫn trữ vật của nàng, Trần Trầm bước vào Phân Thần cảnh cũng nắm giữ nội tình tương ứng.
Kiểm tra xong thu hoạch lần này của mình, Trần Trầm theo bản năng thả ra thần thức, nhìn về phía sư tổ Thanh Mộc.
Lúc này, sư tổ chính ngẩn người trước một khối ngọc bội, nguyên bản gương mặt có chút già nua, sau khi trải qua tra tấn lần này và chuyện của Vô Niệm Tiên Tử càng trở nên càng già nua, tóc nâu trắng càng biến thành trắng bệch.
Nhìn thấy một màn này, tâm tình Trần Trầm phức tạp, chần chờ mấy giây, hắn quyết định vận dụng một lần cơ hội truy tung vạn dặm, truy tung một thoáng Vô Niệm Tiên Tử.
Nếu là có thể tìm được, tất nhiên tốt nhất.
Nếu như tìm không thấy, quên đi, lần này đột phá Phân Thần tuy hệ thống không ban thưởng cho hắn cơ hội truy tung đặc thù gì, nhưng khoảng cách truy tung bình thường từ năm ngàn mét tăng lên tới mười ngàn mét, lại thêm lần này còn thu hoạch không ít thứ khác, coi như lãng phí một lần cơ hội truy tung như thế cũng không tính là cái gì.
- Hệ thống, vận dụng một lần cơ hội truy tung vạn dặm, bên trong phạm vi vạn dặm có tung tích của Vô Niệm Tiên Tử hay không, cho dù là sống hay chết đều được.
Hệ thống dừng lại hai giây, rất nhanh đưa ra đáp án.
- Kí chủ, mục tiêu truy tung nằm ở 7,400 dặm hướng Nam.
Nghe được đáp án này, lông mày Trần Trầm nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Không ngờ, lại còn thật bị hắn truy tung đến.
Không do dự, thân hình hắn lóe lên, hướng về phía đỉnh núi của sư tổ đang ở, cũng không lâu lắm đã xuất hiện trước mặt sư tổ.
- Sư tổ, ta dẫn ngươi đi tìm Vô Niệm Tiên Tử, thế nào?
Nguyên bản Thanh Mộc còn đang ngẩn người, nghe nói như thế bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Trần Trầm có chút trắng bệch, trong mắt bởi vì mệt mỏi còn mang theo tơ máu, trong lòng cảm động không thôi.
- Trần Trầm... Ngươi vừa bước vào Phân Thần cảnh, lại trải qua một tràng chém giết, vẫn là nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn, nếu không cảnh giới rơi xuống, vậy sẽ...
Thanh Mộc lời còn chưa nói hết, Trần Trầm khoát tay áo cười nói:
- Sư tổ không cần phải lo lắng, chút mệt mỏi ấy ta còn chịu được, ngược lại Vô Niệm Tiên Tử, hiện tại không chừng ở nơi nào chịu khổ, ngươi và ta không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Thanh Mộc nghe vậy đục ngầu trong mắt lại lăn xuống một giọt nước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Trần Trầm thấy vậy nói khẽ:
- Sư tổ, lúc ta ở Hạ giới, may mắn có ngươi chăm sóc, nếu không ta chưa chắc có hôm nay.
- Nha đầu Ngọc Quỳnh kia không phải thứ tốt, không ngờ lại thu được một đồ đệ có tình có nghĩa, tốt... Thật tốt!
Thanh Mộc khàn khàn cảm thán một câu, tiếp đó chậm rãi đứng thẳng người.
- Trần Trầm, nếu thật có thể tìm được sư phụ ta, vậy Thanh Mộc ta sẽ thiếu ngươi một nhân tình, nhân tình này, ta không sớm thì muộn sẽ trả lại cho ngươi.
Trần Trầm lắc đầu cười khẽ, sau đó lôi kéo sư tổ ra bay khỏi Ngọc Đỉnh tông.
Lần này tìm Vô Niệm Tiên Tử, cho dù tìm được là thi thể hay là cái gì, đều để đích thân sư tổ chứng kiến một thoáng tương đối tốt.
...
Hai người một đường phi hành, không hơn phân nửa trời đã bay ra ngoài bảy ngàn dặm
Thanh Mộc thấy Trần Trầm hình như có mục tiêu, trong lòng có chút kinh nghi.
- Trần Trầm, chẳng lẽ ngươi biết được chỗ sư phụ Vô Niệm Tiên Tử của ta ở đâu sao?
Trần Trầm tùy tiện nói láo nói:
- Lúc trước ta ra ngoài đạt được một chút tình báo, chỉ là không biết có phải là thật hay không.
- Khó trách ngươi vội như vậy, thật sự là đa tạ ngươi.
Thanh Mộc lập tức trở nên kích động lên, nếu không phải Trần Trầm là đồ tôn của hắn, thì hắn nóng lòng tại chỗ hành đại lễ với Trần Trầm.
Trần Trầm cười cười không nói gì, chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn luôn có loại dự cảm không rõ.
Sau một lát, hai người đến bầu trời trên một ngọn núi hoang.
Đỉnh núi hoang này tuy không có tông phái gì nhưng mơ hồ có dấu tích bố trí trận pháp, trừ cái đó ra, còn có một tia tà khí như có như không.
Hiển nhiên, ở đây có tu sĩ định cư, mà cũng chẳng phải loại người lương thiện gì.
Xem ra, chuyến này chưa chắc sẽ thuận lợi như trong trong tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận