Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 326: Ta không đi thì ai đi?

Chương 326: Ta không đi thì ai đi?Chương 326: Ta không đi thì ai đi?
         Bảy ngày sau.
Trần Trầm nằm trên đầu tường Vô Phong Thành, vẻ mặt ôn hòa nhìn bầu trời.
Công nhận, phương pháp tu luyện song tu thật tốt, ửo trong mắt Trần Trầm chỉ thua cách tu luyện ăn thiên tài địa bảo.
Nhưng với một điều kiện là hai người phải hoàn toàn tin tưởng nhau, thuộc tính công pháp cũng phải xứng đôi với nhau.
Đối với Trần Trầm và Hạ Tích Sương thì điều kiện này không có vấn đề gì.
Sự thật thì hai tu sĩ nam cũng có thể song tu, nhưng như vậy thì không khí hơi bị lúng túng, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Nhớ đến vài chuyện thú vị, Trần Trầm không kiềm được cười khờ ngốc:
- Hi hi.
Bảy ngày ngắn ngủi, hắn nhờ cậy song tu và thiên tài địa bảo đã ăng tu vi lên đỉnh Nguyên Thần sơ kỳ, cách Nguyên Thần trung kỳ chỉ kém một bước.
Nhưng Tích Sương bởi vì mới bước vào Nguyên Thần cảnh không bao lâu, cho nên mặt khác còn kém mảng lớn.
Bên tai vang lên âm thanh như có như không:
- Ngươi đang cười cái gì?
Nghe âm thanh dó, Trần Trầm ngồi bật dậy, nhìn trước mặt mình là Hạ Tích Sương mặt lạnh như băng sương nhưng trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Trần Trầm mỉm cười nói nhẹ tênh:
- Cười gì đâu, chỉ đang tưởng tượng tương lai nếu hai ta có hài tử sẽ là thiên tài như thế nào, sợ rằng không thua kém ta là bao.
Hạ Tích Sương đã thói quen hắn miệng lưỡi trơn tru, liếc xéo hắn:
- Tu sĩ chúng ta muốn dựng dục con cái khó khăn biết bao, tu vi như ngươi và ta có dựng dục mấy năm đều không lạ. Nhưng hiện nay đang lúc đại chiến hai tộc, ta làm gì có rảnh . . .
Nói tới đây, mặt Hạ Tích Sương ửng đỏ không nói tiếp.
Trần Trầm mỉm cười nói:
- Đâu nào, sinh ra tuyệt thế thiên kiêu cho nhân tộc ta cũng là làm cống hiến, chẳng lẽ nhỏ hơn cống hiến giết địch sao?
- Phi!
Hạ Tích Sương hơi dò xét một chút bốn phía, bốn phía không có ai chú ý mới thở phào.
Đạo lữ này của nàng hiện tại nói chuyện càng lúc càng vô sỉ, không biết trước kia có phải cũng giống như vậy không.
Hạ Tích Sương nhẹ giọng phi một tiếng, thấy bộ dạng ngây ngốc của Trần Trầm thì bỗng không nỡ nhẫn tâm, chủ động lại gần hỏi nhỏ:
- Trần Trầm, ngươi thật sự muốn hài tử sao?
Hạ Tích Sương nét mặt nghiêm túc, lông mi bởi vì xấu hổ khẩn trương mà run nhè nhẹ, Trần Trầm vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nụ cười ôn hòa:
- Nói đùa thôi, ta không hy vọng nàng bụng to bay tới bay lui trên chiến trường, cũng không hy vọng hài tử của ta sinh ra trong chiến loạn.
- Nhưng khi nào thì chiến tranh này mới kết thúc? Hơn nữa tu vi như chúng ta . . . bụng có ta hay không đều không ảnh hưởng quá lớn. Trần Trầm, nếu ngươi thật sự muốn hài tử thì ta cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Trần Trầm nhìn thẫn thờ khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Tích Sương.
Cho dù hiện giờ hắn ngắm nữ nhân này mỗi ngày vẫn cảm thấy bị hút hồn.
Hi, đây là nữ nhân của ta.
Trần Trầm thầm đắc ý, một lát sau, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị nói:
- Ta sẽ không để nữ nhân của mình chịu khổ, dù chỉ một chút.
Trần Trầm nói xong lấy một món pháp bảo ra trữ vật giới, đặt vào tay Hạ Tích Sương.
Hạ Tích Sương nhìn pháp bảo phòng hộ trong tay, hơi kinh ngạc hỏi:
- Trần Trầm, đây là . . .?
Trần Trầm bình tĩnh giải thích:
- Pháp bảo mà sư tổ tặng cho ta, dốc hết sức thôi động thì trong thời gian ngắn cường giả Luyện Hư đều không thể công phá.
Thứ này nằm trong ba món lúc này tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông tặng cho hắn.
Hạ Tích Sương giật mình kêu lên:
- Cường giả Luyện Hư đều không thể công phá, tặng cho ta rồi thì ngươi làm sao bây giờ?
Có thể tưởng tượng thứ này quý giá cỡ nào, đưa mắt nhìn nguyên nhân tộc, nó vẫn thuộc hàng báu vật đứng đầu.
Đừng nói là nàng, sư phụ của nàng cũng không có, e rằng lúc trước Trần Trầm liên tục đánh bại mười tám Yêu Hoàng yêu tộc thì tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông mới cho hắn.
Trần Trầm cứng rắn nhét pháp bảo hộ pháp cho Thiên Tà đạo chủ, trong mắt tràn đầy không cho phép cãi:
- Bảo nàng cầm thì cứ cầm lấy, con người của ta có số bôn ba, nếu không có thứ như vậy ở bên cạnh nàng thì ta đi đâu đều không yên tâm.
- Nhưng mà . . .
Trần Trầm mỉm cười nói:
- Đừng nói nữa, nếu có ngày tu vi của ta thông thiên thì sẽ lên trời hái sao cho nàng.
Hạ Tích Sương nhìn bảo bối phòng hộ trong tay, trong lòng cảm động vô cùng, trong một chốc không nói nên lời.
Nhìn Hạ Tích Sương mắt rướm lệ, Trần Trầm ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nhẹ giọng thì thầm bên tai:
- Tích Sương, ở trong mắt ta thì thứ quý giá nhất trên thế giới này là nàng, nàng xứng đôi tất cả điều tốt đẹp trên đời.
. . .
- Trần Trầm, tình nghi yêu tộc phát sinh kịch biến, vài Yêu Tôn Luyện Hư quay về lãnh thổ yêu tộc, nhiều yêu tộc bắt đầu rút lui. Ngươi có thể thông bao Thiên Tà tìm hiểu yêu tộc rốt cuộc phát sinh chuyện gì không?
Nửa ngày sau, Trần Trầm cau mày nhìn truyền tấn đến từ Ngọc Quỳnh qua lệnh bài truyền tấn.
Sau đó hắn lấy ra lệnh bài mà Thiên Tà đạo chủ đưa cho mình.
- Đạo chủ, gần nhất có cái gì cần ta hỗ trợ không?
Không có hồi âm.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, lại lấy ra lệnh bài truyền tấn của Hồ Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, yêu tộc phát sinh chuyện gì?
Hồ Tiên Nhi trả lời rất nhanh:
- Chủ nhân, bốn đại yêu tộc liên hợp phản công Yêu Đình, hiện giờ Yêu Đình đã bị đánh chiếm, Huyết Mạch Yêu Thần không rõ tung tích, vị đặc sứ kia cũng mất tích.
- Vậy tại sao yêu tộc vội vàng rút quân, thậm chí có mấy Luyện Hư trở lại?
- Phụ thân của ta nói trong cơ thể Huyết Mạch Yêu Thần có nhiều máu Yêu Thần phản tổ, nếu tìm ra y, lợi dụng máu Yêu Thần phản tổ thì có thể trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ra Yêu Tôn Luyện Hư từ năm tên trở lên. Chủ nhân, thật ra yêu tộc ta vẫn luôn có truyền thuyết, bảo rằng khi Yêu Thần xuất hiện sẽ là ngày yêu tộc xưng bá phương thế giới này.
Nghe giải thích của Hồ Tiên Nhi, tim Trần Trầm đập nhanh.Trong khoảng thời gian ngắn bồi dưỡng ra Yêu Tôn Luyện Hư từ năm tên trở lên!
Hèn gì Huyết Mạch Yêu Thần có thể trong khoảng thời gian ngắn được mấy đại tộc ủng hộ thành lập Yêu Đình, có lẽ vì lợi dụng truyền thuyết kia cộng thêm máu Yêu Thần phản tổ dụ dỗ.
Thành công nhờ vào nó, mà bại cũng tại nó.
Huyết Mạch Yêu Thần sải bước quá lớn, thoáng chốc bị cắn ngược.
Phải biết rằng, quan hệ vững chắc nhất trên đời là mối quan hệ ích lợi.
Nhưng dễ dao động nhất cũng là quan hệ ích lợi, khi liên hệ ích lợi sụp đổ, Huyết Mạch Yêu Thần chết, vậy ba đại yêu tộc ban đầu ủng hộ Yêu Đình e rằng không có ai muốn thay Huyết Mạch Yêu Thần báo thù, thậm chí háo hức muốn chia chác.
Đây là hiện thực.
- Yêu Tôn Luyện Hư từ năm tên trở lên, Huyết Mạch Yêu Thần kia tuyệt đối không thể chết nhanh như vậy!
Trần Trầm nhìn bầu trời, khẽ thở dài một hơi.
Trước kia Trần Trầm từng định ám sát Huyết Mạch Yêu Thần, nhưng hôm nay xem ra, thế gian này nào có chuyện như vậy.
Huyết Mạch Yêu Thần có năng lực hoàn toàn biến đổi yêu tộc, nhưng cùng lúc đó, y muốn leo lên đỉnh yêu tộc, trở thành Chí Tôn của yêu tộc.
Mặt ngoài tám đại yêu tộc tôn y làm chủ, nhưng sau lưng chỉ mơ ước máu Yêu Thần phản tổ.
Chờ khi Huyết Mạch Yêu Thần vươn tay ra thì tám đại yêu tộc lập tức lộ ra răng nanh, dù cho không tiếc chém giết Huyết Mạch Yêu Thần cũng quyết giữ quyền hành của mình trong yêu tộc.
Trên đời này . . .
Khắp nơi đều là ngươi lừa ta gạt, ích kỷ vì bản thân, được vài người có thể đại công vô tư?
Hạ Tích Sương thấy Trần Trầm vẻ mặt buồn bã, không kìm được hỏi:
- Trần Trầm, sao vậy?
Trần Trầm lắc đầu, cười nói:
- Tích Sương, chắc ta phải đi yêu tộc một chuyến.
- A? ngươi đi lãnh thổ yêu tộc làm cái gì?
Hạ Tích Sương không biết Trần Trầm mới đi lãnh thổ yêu tộc một lần, cho nên nghe thấy hắn định đi yêu tộc thì giật nảy mình.
Nhân tộc đi yêu tộc làm sao lành lặn trở ra được? Đặc biệt trong tình huống hiện giờ, cường giả Luyện Hư chưa chắc dám làm.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, kể lại chuyện phát sinh ở yêu tộc cho Hạ Tích Sương nghe.
Cuối cùng hắn nói:
- Tích Sương, ta không thể để tám đại yêu tộc tìm được Huyết Mạch Yêu Thần, nếu không thì bọn họ trong thời gian ngắn làm ra một đám Yêu Tôn Luyện Hư, sẽ không tưởng tượng nổi hậu quả.
Trần Trầm đã thấy cảnh tượng Lão Hắc phản tổ, đừng nhìn yêu tộc hiện tại truy sát Huyết Mạch Yêu Thần là tát ao bắt cá, nhưng nếu thật sự bị bọn họ làm ra vài Yêu Tôn phản tổ thì nhân tộc sẽ tàn đời trước.
Cho nên giờ phút này chân chính đi tới vách vực thật ra là nhân tộc.
Hạ Tích Sương nghe vậy nức nở nói:
- Trần Trầm, nhưng nhân tộc ta có nhiều cường giả Luyện Hư như vậy, bọn họ không nhắc đến, tại sao phải là ngươi đi?
Trần Trầm nhìn Hạ Tích Sương khóc ướt mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng:
- Bởi vì ta biết rõ toàn bộ nhân tộc chỉ mình ta có năng lực này, nếu ta không đi thì ai đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận