Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 74: Thánh Tử Thật Sự Là Người Tốt

Chương 74: Thánh Tử Thật Sự Là Người TốtChương 74: Thánh Tử Thật Sự Là Người Tốt
         Trần Trầm tiếp nhận bản Tông chủ yếu quyết kia, tùy tiện nhìn lướt qua, đại khái hiểu đây là vật gì.
Cấp độ không chênh lệch là bao với mưu tính của một vài đế phương phong kiến vương triều ở kiếp trước.
Bất quá lại không có phần cẩn thận của đế vương.
Hơn nữa có một số đạo lý lớn nói rất mơ hồ, khiến người xem không cách nào hiểu được.
Hết cách rồi, người tu tiên vẫn luôn thích lòe loẹt như vậy.

Cùng lúc đó, Tiêu Vô Ưu cũng đang xem đề nghị của Trần Trầm.
Dường như Trần Trầm lo sợ hắn xem không hiểu, hoặc không thật sự rõ hàm nghĩa trong một số đề nghị, cho nên vô cùng cẩn thận, mỗi một đề nghị đều có trên trăm chữ giới thiệu.
Nhìn một sớ đề nghị rõ ràng, mạch lạc, sắc mặt Tiêu Vô Ưu đại biến.
Lúc này, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu.
- Hóa ra còn có thể như vậy?
Thân là tông chủ, đương nhiên hắn rất thông minh, những… đề nghị của Trần Trầm có được hay không được, hắn biết rất rõ.
Thế nhưng mà… Đệ tử này của hắn không phải sinh ra ở tiểu thôn sao? Sao có thể nghĩ ra được nhiều phương pháp chu toàn như vậy?
Hẳn phải là bực kỳ tài ngút trời trên thế gian mới có thể nghĩ ra mới đúng?
Nghĩ đến đây, Tiêu Vô Ưu vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Trần Trầm, thấy tiểu tử này vẫn còn xem bản Tông chủ yếu quyết kia, hắn nhịn không được mặt già đỏ lên.
Chênh lệch quá xa…
Lúc này đây, Tông chủ yếu quyết của hắn chẳng khác nào sách nhà nông, quá mức nghiệp dư.
Không chút do dự, Tiêu Vô Ưu nghiêm mặt, một cỗ linh lực cường đại phóng thích, ngay sau đó, bản Tông chủ yếu quyết trên tay Trần Trầm một lần nữa quay về nhẫn trữ vật của hắn.
- Khụ khụ, vi sư cầm nhầm, Tông chủ yếu quyết của bổn tông vốn đã thất truyền rồi, về phần… Mấy cái đề nghị này của ngươi, ừm, không tệ!
Có vài chỗ chưa phù hợp với tình trạng Thiên Vân tông hiện tại, ví dụ như mấy cái ban thưởng, nói thật, Thiên Vân tông chúng ta không cầm ra được nhiều linh thạch như vậy.
Tiêu Vô Ưu vừa dứt lời, Trần Trầm đã lên tiếng:
- Sư phụ, ta có chuyện quên nói với ngươi, ngoại môn đệ tử Trương Kỵ, khoảng thời gian trước phát hiện Linh Tê mạch quáng trong một tòa khô sơn ở Thiên Vân sơn mạch. Số lượng dự trữ trong đó hẳn là có thể… Có thế thỏa mãn chi tiêu hiện tại của Thiên Vân tông ta.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu khẽ giật mình, Linh Tê quáng là vật phẩm dùng để luyện chế Linh khí cùng Pháp bảo, giá trị xa xỉ, nếu quả thật phát hiện mạch quáng, đây chính là một phần tài phú cực lớn.
Chẳng lẽ là trời đãi Thiên Vân tông ta?
- Đã như vậy, chuyện này giao cho ngươi đi làm, đúng rồi, nhớ rõ thương nghị cùng trưởng lão một phen, có một số việc bọn họ hiểu rõ hơn ta. Còn nữa, Linh Tê mạch quáng kia, khảo sát xem số lượng bao nhiêu, nói cho ta biết một tiếng. - Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Tiêu Vô Ưu quyết đoán nói.
Hôm nay, Thiên Vân tông đã đứng bên bờ vực, hắn cũng không quan tâm Trần Trầm dày dò thêm một phen.
- Haha! Sư phụ anh danh!
Trần Trầm cười to một tiếng, xoay người rời khỏi chưởng môn đại điện.
Nhìn theo bóng lưng đồ đệ, ánh mắt Tiêu Vô Ưu có chút phúc tạp.
Đồ đệ nhà hắn bản thân là con trời, thế nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra một cỗ nhân định thắng thiên.
Ví dụ như Trần Trầm đề nghị mở ra hai điểm chiêu mộ ở Ký Châu, hơn nữa nghiêm tra đạo tặc sát nhân trên đường, bảo đảm nhân tuyển đến tham gia khảo thí an toàn.
Cái này chính là không tin vào tiên duyên, mà càng tin vào sức người hơn.
- Nhân định thắng thiên… Chính là chủ trương của Ma môn.
Tiêu Vô Ưu khẽ thở dài, sau đó tiếp tục tu luyện.

Ba ngày sau.
Thiên Vân sơn mạch, trên đỉnh Linh Tê, một đám ngoại môn đệ tử đang đào quáng.
Linh Tê phong này vốn chỉ là một tòa khô sơn, nhưng mấy ngày trước, sau khi phát hiện Linh Tê quáng thì lập tức có danh tự.
- Aiz, vốn dĩ gánh nước có thể đạt được Linh thạch, hiện tại lại bị bắt đi đào quáng!
- Còn phải nói, gánh nước tuy không nhẹ hơn đào quáng bao nhiêu, nhưng đào quáng rất mệt nha!
Có mấy ngoại môn đệ tử vừa làm việc vừa phàn nàn.
Hai ngày này, trong Thiên Vân tông có thêm rất nhiều quy định. Trong số đó đã đổi ngoại môn đệ tử gánh nước ban thưởng Linh thạch thành đào quáng ban thưởng Linh thạch.
Một ít nam đệ tử thì còn may, nhưng nữ đệ tử sao có thể chịu được?
Sau khi từ quặng mỏ đi ra, đen chẳng khác nào tinh tinh…
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, đào quáng kiếm được rất nhiều linh thạch, trong lòng các nàng không muốn nhưng cũng chỉ có thể thành thật.
- Ta nghe nói có đại nhân vật trong tông muốn cải cách Thiên Vân tông, còn có cơ chế đào thải. Nói cái gì mà trong hai tháng không có tu vi sẽ bị khu trục khỏi tông môn.
- Có tu vi cũng không khá giả hơn đâu, nghe nói sẽ căn cứ tu vi xếp hạng, xếp hạng chót vẫn thu được phụ cấp đặc biệt của tông môn, nhưng nếu liên tiếp lấy hai tháng phụ cấp mà vẫn hạng chót, vậy thì nhận mệnh đến thế tục nhậm chức đi!
- Đúng đúng đúng, ta cũng biết chuyện xếp hạng, ngay cả tông chủ cùng thái thượng trưởng lão cũng bị xếp hạng. Các ngươi biết ngoại môn Chu trưởng lão không, biết được mình bị xếp hạng sau mấy cái đệ tử ngoại môn, hai ngày nay, mặt hắn đen như đáy nồi! Mỗi ngày đều kiếm chuyện hành chúng ta!
Đám đệ tử ngoại môn càng nói càng giận, hận không thể lôi cái tên đề nghị cải cách kia ra đánh cho mấy trăm hèo.
- Ta nghe nói đều là chủ ý của Đại trưởng lão!
- Vậy sao?
- Đúng đấy, trong tông môn đồn ầm cả lên, trừ hắn ra còn ai có bổn sự này?
- Đại trưởng lão! Ta xxxx ngươi!
Một đám ngoại môn đệ tử vừa mắng vừa hóa đau thương thành sức mạnh, ra sức đào quáng, một lớp lại một lớp bùn bị hất tung lên.
Lúc này, một nữ đệ tử nhìn về phía xa xa trên đỉnh núi, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
- Các ngươi xem, thánh tử lại đến đưa nước cho chúng ta!
Đám ngoại môn đệ tử nghe vậy đều nhìn về phía đỉnh núi, chỉ thấy ở đó có một thanh niên bạch y đang đứng, tay áo bồng bềnh, một bộ trách trời thương dân nhìn bọn họ.
- Thánh tử thật sự quá tốt, biết thương cảm cho chúng ta, những… ngoại môn đệ tử. Mỗi ngày đều đến đưa nước.
Có một nữ đệ tử mặt mũi đen kịt vô cùng cảm động, bật khóc, nàng quơ tay lau nước mắt, khiến nước mắt cùng tro bụi trộn lẫn một chỗ, biến mặt mình thành mặt hề, thế nhưng lại hoàn toàn không hay biết.
- Mấy này nay, không có chuyện gì, Thánh tử đều đến làm gương cho mọi người… So với Đại trưởng lão, không biết Thánh tử tốt hơn bao nhiêu lần đâu! Nếu Thánh tử có thể sớm trở thành tông chủ thì tốt biết mấy.
- Hừ, nhỏ giọng một chút, nếu Đại trưởng lão mà nghe được, coi chừng lột da của ngươi. Trong cải cách của hắn có đề cập đến, Thiên Vân tông thực lực vi tôn, chỉ có người xếp hàng thứ nhất mới có thể làm tông chủ!
- Vãi chưỡng! Quá xấu xa! Đây là cố ý chèn ép Thánh tử!

Cùng lúc đó, trong biệt viện tại Thiên Đô phong, sắc mặt Đại trưởng lão vô cùng âm trầm, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Bên cạnh hắn còn có mấy vị trưởng lão khác, trên mặt đều là vẻ vô tội.
Rầm!
Đúng lúc này, Đại trưởng lão đứng bật dậy, đánh nát chén trà hắn yêu thích nhất.
- Ai? Là ai tung lời đồn! Nói ta khởi xướng cải cách hả?
Mấy vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng có một người cường tráng lớn gan nói:
- Ta đoán tám chín phần là Thánh tử! Lúc đó hắn bảo chúng ta phát ra mệnh lệnh, ta còn không cảm thấy gì, hiện tại càng nghĩ càng thấy không đúng…
- Tên ranh Trần Trầm này! Ỷ vào có tông chủ làm chỗ dựa liền muốn lật trời! Giội nước bẩn lên người ta! Có thể nào lại như vậy???
Đại trưởng lão tức giận mắng.
Hai này này, hắn vừa ra ngoài liền đụng phải ánh mắt quái dị của đám đệ tử, thậm chí ngẫu nhiên còn nghe được bọn họ xì xào bàn tán về hắn.
Một trưởng lão cao cao tại thượng như hắn sao có thể chịu được loại chuyện như vậy?
- Không được, phải nghĩ biện pháp ném cái nồi này đi! Tên rãnh Trần Trầm kia đúng là chẳng phải thứ gì tốt!
Đại trưởng lão vừa mắng vừa nghĩ biện pháp, đúng lúc này, ngoài cửa có một trưởng lão lo lắng tiến vào.
- Sư huynh, Tôn Thiên Cương không phục khi thấy Trần Trầm xếp hạng trước mình, đã đi Linh Tê phong khiêu chiến Trần Trầm rồi… Làm sao bây giờ?
Nghe vậy, ánh mắt Đại trưởng lão lóe lên.
Hai ngày này, tông môn xếp hạng thực lực, tiểu tử Trần Trầm kia vậy mà da mặt dày xếp mình đứng thứ 10.
Phải biết trong tông môn, ngoại trừ tông chủ, còn có năm vị thái thượng trưởng lão, chỉ bọn họ thôi đã chiếm 6 cái danh ngạch.
Hắn thân là Đại trưởng lão xếp thứ 7, Hình Phạt trưởng lão xếp thứ 8, Luyện Đan trưởng lão xếp thứ 9.
Kế tiếp là thứ 10!
Tiểu tử này vào tông không bao lâu đã xếp hạng mình thứ 10, đây không phải da mặt dày thì là gì? Quả thực dày đến cực điểm!
Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh một tiếng:
- Cứ để Thiên Cương đi đi, tên khốn Trần Trầm tự mình đặt quy tắc, đệ tử có thể khiêu chiến lẫn nhau. Hôm nay Thiên Cương khiêu chiến hắn cũng không tính là phạm thượng, tông chủ không thể nói gì được.
Trưởng lão mới vào cửa nóng nảy, Tôn Thiên Cương là nội môn sư huynh đấy, sớm bước chân vào Trúc Cơ trung kỳ, còn Trần Trầm thì chỉ mới nhập môn có vài ngày thôi!?
- Đại trưởng lão… Trần Trầm là tông chủ tương lai đấy, hoặc nhiều hoặc ít cũng lưu lại cho hắn chút mặt mũi!
Nghe đến hai chữ “mặt mũi”, Đại trưởng lão giận mà không có chỗ phát, phẫn nộ mắng:
- Mặt mũi cái mông! Tên khốn Trần Trầm kia là nợ đòn! Các ngươi mặc kệ cho ta, để Tôn Thiên Cương đi khiêu chiến hắn! Cứ để hắn lấy đá nện chân mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận