Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 72: Truy Hạnh Vận

Chương 72: Truy Hạnh VậnChương 72: Truy Hạnh Vận
         Sau khi uống xong Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, ngay vị trí cánh tay bị đứt của Tiêu Vô Ưu bộc phát từng đợt sinh cơ chi lực bàng bạc, liên miên vô hạn, không bao lâu sau, một cánh tay mới mọc ra.
Thấy vậy, Trần Trầm thở ra một hơi. Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch quả không hổ là nghịch thiên bảo vật, không chỉ có thể chữa lành trái tim bị tổn hại của Hồ Tiên Nhi, mà còn có thể phục hồi cánh tay bị đoạn mất của sư phụ.
Sơm biết như vậy, lúc trước cho sư phụ nhiều thêm một chút.
Hôm nay muốn cho nhưng lại có hơi ngượng ngùng. Dù sau lúc trước hắn từng nói… Cũng không có nhiều.
Thôi, đành đền bù bằng thứ khác vậy.
- Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, Vô Ưu, ngươi từ đâu lấy được thứ tốt như vậy?
U Nhược Thủy vây lại, lo lắng trong giọng nói đã tiêu tán hơn phân nửa.
- Cơ duyên xảo hợp lấy được. – Tiêu Vô Ưu trả lời, cũng không đề cập đến Trần Trầm.
- Hừ, nếu đã không có việc gì thì mau nắm chắc thời gian đột phá!
U Nhược Thủy liếc thấy Tiêu Vô Ưu không muốn nói, bất quá nàng cũng lười tính toán với hắn, chỉ “hừ” lạnh một tiếng.
Tiêu Vô Ưu gật gật đầu, sau đó nhìn sang Trần Trầm, dặn dò:
- Đồ nhi, đợi lát nữa lúc ta độ kiếp, thời điểm lôi linh khí trong thiên địa nồng đậm nhất, ngươi cũng nhân cơ hội Trúc Cơ, hiểu chưa?
- Đã hiểu! – Trần Trầm nắm chặt Long Châu, trịnh trọng đáp.
Nghe hắn đáp ứng, Tiêu Vô Ưu xoay người nhìn về phía chân trời, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc và trang trọng, miệng thì thào:
- Tông chủ Thiên Vân tông đời thứ 28, Tiêu Vô Ưu, bất tài, hôm nay đột phá Nguyên Anh, kính mong các vị sư tổ phù hộ!
Nói xong lời này, trên người Tiêu Vô Ưu bộc phát một cỗ khí thế không gì sánh kịp, một lực lượng vô hình đẩy Trần Trầm cùng U Nhược Thủy ra xa.
Ngay sau đó, một khỏa Kim Đan bao phủ lô điện chậm rãi từ trong cơ thể Tiêu Vô Ưu bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Khỏa Kim Đan này vừa xuất hiện, bầu trời lập tức tối xuống, mây đen cuồn cuộn kéo đến hội tụ phía trên đỉnh đầu Tiêu Vô Ưu.
Ngay cả Trần Trầm ở xa xa cũng cảm ứng được trên bầu trời có một cỗ lực lượng vô hình đang dao động, bất kỳ lúc nào cũng sẽ đổ ập xuống.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét nổ vang, trên bầu trời đột ngột xuất hiện một tia chớp đỏ, bổ thẳng vào Kim Đan của Tiêu Vô Ưu.
Thân thể Tiêu Vô Ưu chấn động, sắc mặt có chút trắng bệch, bất quá ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
Đạo lôi đình kia tựa như mở ra chiếc hộp pandora ma quái, lôi đình phía sau nối gót đến, liên miên không dứt, một đạo so với một đạo dày đặc hơn, tất cả đều trút xuống khỏa Kim Đan kia.
Không bao lâu sau, Kim Đan bị bổ ra một vết nứt.
Lúc này lôi linh khí trong thiên địa cũng nồng đậm cực hạn.
Không cần người khác nhắc nhở, Trần Trầm một ngụm nuốt Long Châu to cỡ nắm tay vào bụng.
Với tư cách là một ngoan nhân dám nhảy núi trong khi không có tu vi, nuốt Long Châu đối với hắn căn bản không tính là gì.
- Híz-khà-zzz
Long Châu vừa vào bụng, Trần Trầm nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, bởi vì hắn có thể cảm nhận rất rõ sau khi tiến vào cơ thế, Long Châu trực tiếp khí hóa.
Một cỗ linh khí khổng lồ không cách nào hình dung được đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, cảm giác kia…
Tựa như thoáng cái uống mười lít nước đá, tất cả khí thể trong người điên cuồng xông lên, tư vị phải nói… Rất cmn hành!
Bởi vì thể chất hắn đặc thù cho nên mới có thể tiếp nhận cỗ trùng kích này, nếu là tu sĩ Luyện Khí bình thường, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ, trực tiếp nuốt Long Châu kiểu đó cũng khó thoát khỏi kết cục bạo thể thân vong.
- Gàoooo!
Một lát sau, Trần Trầm ngửa mặt lên trời thét dài, vậy mà phát ra tiếng Long ngâm!
Linh khí cuồng bạo tàn sát bừa bãi trong cơ thể rốt cuộc cũng dẫn xuất lưỡng đại tuyền qua Thiên Vân Thần Lôi Quyết, hơn nữa khiến lưỡng đạo tuyền qua gần như dung hợp.
Trần Trầm biết rõ hắn đã bắt đầu Trúc Cơ rồi!
- Tiểu tử này có chuyện gì?
U Nhược Thủy nghẹn họng nhìn trân trối, vốn dĩ ánh mắt của nàng một mực dõi theo Tiêu Vô Ưu, thế nhưng bây giờ lại bị động tĩnh của Trần Trầm khiến cho kinh trụ.
Nói thật trước đó nàng cũng không lưu ý đến tu vi của Trần Trầm.
Bất quá hình như Tiêu Vô Ưu có nói đến hai chữ “Trúc Cơ”.
Tiểu tử này đang Trúc Cơ?
U Nhược Thủy khó có thể tin, Trúc Cơ mà cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy sao? Lúc trước nàng kết đan cũng không được như vậy đâu!
Nhưng không đợi nàng kịp suy nghĩ cẩn thận, trên người Trần Trầm bỗng nhiên bộc phát hào quang sáng chói, cả người thoáng cái trở thành quang nhân, linh khí trong thiên địa lúc này tựa như Bách Xuyên Quy Hải (1) hội tụ về phía hắn.
(1) Trăm sông đổ về một biển.
Ngay cả kiếp vân của Tiêu Vô Ưu cũng bắt đầu dời sang chỗ Trần Trầm, cứ như bị hấp dẫn.
...
Hô!
Hồi lâu sau, Trần Trầm thở ra một hơi, hào quang trên người rốt cuộc tiêu tán. Lượng đạo tuyền qua trong cơ thể cũng dung hợp thành nhất đạo, khí tức tản ra so với trước kia cường đại gấp mấy lần.
Đợi đến lúc hoàn toàn ổn định, Trần Trầm ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó, thân thể hắn bắt đầu… Bay lên.
Bước vào Trúc Cơ, hắn cũng có thể phi hành.
Thời điểm Luyện Khí, tổng linh khí tuy khổng lồ nhưng mức độ cô đọng lại không bằng Trúc Cơ, không thể kéo nổi thân thể phi hành.
Nhưng hôm nay thì khác.
Có được năng lực phi hành, về sau hắn vận dụng hệ thống sẽ càng thêm hiệu quả, mạnh hơn không chỉ gấp mười lần thôi đâu!
“Kí chủ đúc thành đại đạo chi cơ, phạm vi truy tung tăng lên đến 30m!”
“Ban thưởng Kí chủ một lần cơ hội truy tung hạnh vận.”
Nghe được âm thanh nhắc nhở trong đầu, Trần Trầm từ vui vẻ chuyển sang mộng bức.
Truy tung hạnh vận là cái quỷ gì?
Trước kia cũng không thấy xuất hiện nha!
“Truy tung hạnh vận bắt đầu!”
Cùng với âm thanh nhắc nhở, Trần Trầm cảm thấy trong đầu là một hồi mưa bom lửa đạn (2), tốc độ đổi mới không ngừng, hắn chỉ có thể loáng thoáng thấy một vài đoạn ngắn ngủi.
(2) Chính xác là “mưa đạn” nhé các đạo hữu, ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ tốc độ bạo tạc của comment.
“Truy tung được một người khác phái có tam quan thẩm mỹ xứng đôi nhất với Kí chủ!”
“Truy tung một bộ công pháp Kí chủ yêu thích nhất trong tiềm thức.”
“Truy tung một kiện thần binh xứng đôi với Kí chủ nhất.”
“Truy tung một tiểu đệ vừa nhìn thấy Kí chủ sẽ một lòng phục tùng.”
...
Nhìn mấy cái… mưa đạn này, mặt Trần Trầm dại ra.
Đây là cái gì vậy trời?
Không đợi hắn nhìn rõ, mưa đạn trong đầu chợt ngừng.
“Truy tung món ăn yêu thích nhất của Kí chủ trong tiềm thức. Bắt đầu truy tung!”
“Kí chủ, hai trăm sáu mươi vạn cây số về phía bắc, bên trong Vô Tận hải có một con trai tinh mười vạn năm, ăn hết thịt trai, Kí chủ sẽ cảm thấy đây là món ăn ngon nhất thế gian.”
“Truy tung hạnh vận hoàn tất!”
Xong rồi?
Trần Trầm im lặng, không ngờ món ăn hắn yêu thích nhất trong tiềm thức cũng bị truy ra.
Thế nhưng có cái trứng để dùng!
Hơn mấy trăm vạn cây số! Trai tinh mười vạn năm!
Đến khi nào hắn mới ăn được? Cũng không thể chạy mấy trăm vạn cây số chỉ để ăn?
Hơn nữa coi như là chạy mấy trăm vạn cây số đi, ai ăn ai còn chưa biết à nha!
- Châu Phi (3) thật mà…
(3) Ngôn ngữ mạng, ý nói mặt quá đen, đen như châu phi nên thành ra vận cũng đen luôn.
Trần Trầm thở dài, coi như nhân sinh thống khổ nhất rồi!
Biết rõ bản thân thích ăn thứ đó nhất, nhưng rất có thể cả đời cũng không ăn được…
May mắn chưa truy cho hắn cái nữ nhân, bằng không thì cả đời không gặp được trong khi biết có nữ nhân như vậy tồn tại, khó chịu lắm nha…
Phải biết trai tinh có lẽ sẽ nằm yên trong biển, nhưng người thì sẽ chạy nha, hiện tại truy tung được cũng không nhất định là tìm được.
Ngay khi Trần Trầm còn đang xoắn xuýt, bên kia rốt cuộc Kim Đan của Tiêu Vô Ưu cũng vỡ nát, một tiểu nhân y hệt Tiêu Vô Ưu từ trong kim đan chui ra.
Tiểu nhân này ngồi sếp bằng trong hư không, bảo tướng trang nghiêm, chỉ có điều bởi vì thân thể quá nhỏ nên trông có hơi buồn cười.
Nhìn thấy tiểu nhân này, trên mặt Tiêu Vô Ưu rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, đối với tiểu nhân thi lễ.
Sau khi đáp lễ, tiểu nhanh chóng chui vào người Tiêu Vô Ưu.
Giờ khắc này, Tiêu Vô Ưu đã chính thức bước vào Nguyên Anh cảnh.
Còn Trần Trầm thì sắc mặt đen như đáy nồi, thân là một người có chứng bắt buộc, giờ phút này, trong đầu hắn không ngừng hiện liên câu hỏi:
- Rốt cuộc thịt con trai tinh kia có vị gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận