Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 101: Máu Nhuộm Hoa Nguyệt Lâu

Chương 101: Máu Nhuộm Hoa Nguyệt LâuChương 101: Máu Nhuộm Hoa Nguyệt Lâu
         Tận mắt nhìn một Thánh tử bên cạnh bị đánh chết, Tề Bất Phàm có cảm giác như bị giội một chậu nước lạnh, nội tâm sinh ra vô tận hàn khí.
Ngay sau đó là cuồng nộ không thôi.
Đứng trước mặt hắn đánh chết một Thánh tử, quả là to gan lớn mật.
Phải biết đó là thiên kiêu trong mười hạng đầu Thiên Kiêu Bảng, nào có phải a miêu a cẩu?!
- Trần Trầm! Ngươi thật to gan! Hôm nay ngươi làm ra việc này, nếu ta thật giết ngươi, ba mươi sáu tông cũng không thể nói gì!
Tề Bất Phàm đứng bật dậy, linh áp trên người bộc phát, trực tiếp đánh tung nóc Hoa Nguyệt Lâu, ánh sao đêm nháy mắt chiếu sáng phòng bao.
Tên Thánh tử còn lại phi tốc thoái lui, hộ thể linh khí toàn thân nồng đậm đến cực hạn, ánh mắt nhìn về phía Trần Trầm như lâm phải đại địch.
Nói gì đi nữa, người trước mắt có thể thuấn sát một tên Thánh tử, hắn có dùng toàn lực cũng không cách nào cảm thấy an tâm.
Thấy vậy, Trần Trầm không lên tiếng, đợi đám người của Hoa Nguyệt Lâu chạy hết, lúc này, hắn mới lạnh lùng nói:
- Ra tay với người của ta thì nên có giác ngộ phải chết. Thiên Kiêu Bảng bài danh đệ nhị à? Thanh danh thật lớn, ngươi thực cho rằng mình là thiên kiêu đứng thứ hai Đại Tấn?
Nghe Trần Trầm nói, trong mắt Tề Bất Phàm lấp lóe lệ quang.
Đúng thật là hắn xem mình là thiên kiêu thứ hai Đại Tấn.
- Ngươi muốn chết!
An tĩnh giây lát, Tề Bất Phàm lạnh lùng nói ra ba chữ, cùng lúc đó, trên người hắn tản ra hắc sắc hỏa diễm, chính là Lạc U Chi Viêm chuyên đốt cháy linh lực.
Nhìn thấy Lạc U Chi Viêm, Trần Trầm không nói gì, bất quá, bầu trời đầy sao nháy mắt trở nêm ảm đạm, một đám mây đen đột nhiên bao phủ phía trên Hoa Nguyệt Lâu.
Đối lập với trận chiến cùng Chu Trí lần trước, đám mây này mang đến cho người ta áp lực kinh khủng không chỉ gấp mấy lần, đám người ở phụ cận Hoa Nguyệt Lâu đều phải lui ra xa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Ngay cả Cố Khuynh Thành cũng chẳng quan tâm được gì nhiều, vội rời xa Hoa Nguyệt Lâu.
Ầm ầm!
Một tiếng sấm nổ vang!
Toàn bộ tầng thứ bảy Hoa Nguyệt Lâu phút chốc tiêu thất trong hư không, không đợi người bên ngoài kịp phản ứng, một trời mây đen tựa như phẫn nộ đến cực điểm, lôi đình chẳng khác nào mưa rào trút xuống.
Nháy mắt, đã có gần trăm đạo lôi đình đánh xuống.
Thấy một màn như vậy, mọi người tái mặt, chỉ trong mấy giây, Hoa Nguyệt Lâu cao bảy tầng vốn phồn hoa tự cẩm giờ chỉ còn là một mảnh phế tích.
Phía trên phế tích.
Trần Trầm lẳng lặng đứng đó, đối diện hắn không xa, Tề Bất Phàm y phục tả tơi, đầu tóc rối bời, trong mắt lóe lên vài phần hoảng loạn.
Về phần tên Thánh tử còn lại… Đã sớm biến thành một cỗ tiêu thi chôn bên dưới phế tích.
- Trần Trầm, ngươi đừng khinh người quá đáng! Chẳng qua chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí kỳ mà thôi!
Tề Bất Phàm gào lên, trên trán nổi gân xanh, chỉ có điều động tác thối lui đã tố cáo hắn chỉ là kẻ miệng hùm gan sứa.
- Đó là huynh đệ của ta!
Trần Trầm lạnh giọng nói, lôi đình trên bầu trời lại bắt đầu mù mịt.
Cảm nhận được áp lực cực lớn phía trên, Tề Bất Phàm vỗ mạnh xuống đất, trong phút chốc, phương viên mấy chục mét bị hắc viêm bao phủ, ngay sau đó, hắc viêm biến thành một đầu hỏa long lao thẳng về phía Trần Trầm.
Trần Trầm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không bao lâu sau, hắc viêm đã hoàn toàn vây lấy hắn, linh lực trong cơ thể điên cuồng xói mòn.
Thấy một màn như vậy, Tề Bất Phàm thoáng bình tĩnh trở lại.
Nhưng không đợi hắn xuất chiêu tiếp theo, linh khí bốn phía đột nhiên tựa như thủy triều hội tụ về phía Trần Trầm.
Thế nên hắn muốn điều động linh khí trong thiên địa cũng có hơi khó khăn.
Trái lại, Trần Trầm tuy cả người biến thành một cái hỏa cầu cực lớn, nhưng linh áp lại càng lúc càng cường đại.
Tề Bất Phàm vô cùng hoảng sợ.
Tốc độ đốt cháy linh khí của Lạc U Chi Viêm vậy mà kém hơn tốc độ khôi phục của đối phương, trong Trúc Cơ kỳ sao lại có tồn tại bực này?
Ngay thời điểm hắn còn đang hoảng sợ, tâm thần bất định, Trần Trầm đứng giữa vòng vây hắc viêm chợt vung tay, một đạo lôi đình bự chảng cỡ thùng nước đột nhiên từ trên trời đánh xuống.
Chấn động hủy diệt ẩn chứa trong lôi đình khiến Tề Bất Phàm tái mặt.
Chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn lập tức sử xuất toàn lực xoay người bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của hắn sao có thể so với lôi đình, hắn còn chưa chạy được mấy mét, lôi đình đã trực tiếp đánh vào đầu hắn. Bổ một phát, thiếu chút nữa Tề Bất Phàm thần hồn xuất khiếu, cuối cùng rơi xuống trong đống phế tích.
Giờ phút này, hắn cũng được thể nghiệm cảm giác của Chu Trí lúc trước.
Nhìn nội giáp lóe lên hào quang trên người Tề Bất Phàm, Trần Trầm nhíu mày.
Theo lý thuyết, một phát kia đủ để bổ Tề Bất Phàm thành tro tàn, nhưng nội giáp trên người tên này quả thực bất phàm, vậy mà có thể ngăn cản đại bộ phận tổn thương từ lôi đình.
Bất quá, như thế thì đã sao? Lúc này Tề Bất Phàm đã mất đi năng lực hành động.
Mây đen trên bầu trời bắt đầu tiêu tán, Trần Trầm ngăn chặn linh lực trong cơ thể, hắc viêm trên người cũng vì thế mà biến mất.
Hiện tại, có không ít người đang nhìn vào hắn, trong đó có Bạch Hổ Tông Diệp Vô Sinh, cũng có Chu Tước Môn Tiêu Hoàng, còn có một vài Thánh tử, Thánh nữ khác của ba mươi sáu tông.
Đây là con đường phồn hoa nhất Quốc đô, phần lớn Thánh tử, Thánh nữ đều ở đây.
Phụ cận xảy ra động tĩnh lớn như vậy, có lý nào bọn họ không ra xem.
Thế nhưng chứng kiến một trận này, thần sắc cả đám đều trở nên phức tạp.
Thiên kiêu đứng thứ hai Đại Tấn bị người ta treo lên đánh, chuyện này… vô luận như thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng ra được.

- Ngươi… Ngươi không thể giết ta. Ta là người Vô Tâm Tông, Vô Tâm Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tề Bất Phàm mặt cháy khét nằm trên mặt đất, thanh âm ẩn chứa một tia run rẩy.
Tối nay vốn là thời khắc đỉnh phong của hắn, có ai ngờ đỉnh phong đến quá ngắn, không đợi hắn kịp cảm thụ vinh quang từ nó thì đã ngã thẳng xuống đáy vực.
Hắn vừa dứt lời, xa xa có mấy đạo lưu quang bay về phía này.
- Thành Vệ Tư làm việc, người phía trước mau dừng tay!
Nghe được thanh âm này, Tề Bất Phàm vui mừng quá đỗi, trong mắt lóe lên vui sướng sống sót sau tai nạn.
Rốt cuộc người của Thành Vệ Tư cũng đến.
Đám ngu ngốc này, sao giờ này mới tới chứ hả?
Không đợi hắn tiếp tục oán trách, may mắn trong mắt hắn đã biến thành hoảng sợ, bởi vì Tề Bất Phàm nhìn thấy trong tay Trần Trầm không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh khoát kiếm (1).
(1) Kiếm bản rộng.
Thân kiếm tràn ngập sát khí, xem ra đã nếm qua không ít máu tươi.
- Ngươi không thể… - Tề Bất Phàm hoảng sợ thất sắc, lúc này đây, hắn không cách nào giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
- Không có gì là không thể, an tâm mà đi thôi. Nhớ lấy, kiếp sau điệu thấp một chút!
Nói xong lời này, Trần Trầm đột nhiên vung lên Đồ Long Kiếm, máu tươi văng tung tóe, Tề Bất Phàm đầu thân chia lìa, đương trường thân tử hồn diệt.
- Kiếm hạ lưu…
Xa xa vọng đến một tiếng quát lớn, nhưng mới nói được ba chữ đã im bặt.
Còn kiếm hạ lưu nhân gì nữa, người đã lạnh luôn rồi.
- Thiên Vân Thánh tử, ngươi…
Một đáp quân sĩ mặc khải giáp bao vây phế tích Hoa Nguyệt Lâu, sắc mặt tướng lĩnh cầm đầu vô cùng khó coi, ngước nhìn Trần Trầm, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mắt những quân sĩ khác cũng lóe lên tia phức tạp.
Trước đó không lâu, giữa đám bọn họ có không ít người đi đặt cược Tề Bất Phàm thắng trong bài danh chiến ngày mai.
Giờ thì hay rồi, còn chưa đợi đến bài danh chiến, xác Lạc U tông Thánh tử phong quang vô hạn kia đã nằm dưới chân Thiên Vân Tông Thánh tử.
Trần Trầm không quan tâm đến đám Thành Vệ Quân, tiện tay xách đầu Tề Bất Phàm lên, đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành đứng cách đó không xa, ném cho nàng một cái túi trữ vật.
- Linh thạch bên trong đủ cho ngươi tu kiến Hoa Nguyệt Lâu.
Cố Khuynh Thành ngây ngốc tiếp nhận túi trữ vật, lúc này, nội tâm nàng vô cùng hỗn loạn.
Hoa Nguyệt Lâu biến thành phế tích không nói, nhưng Lạc U Tông Thánh tử mà nàng coi trọng vậy mà lại chết?
Mà còn chết dưới tay vị Thánh tử Thiên Vân Tông vì 300 linh thạch nguyện ý vào ở kỹ viện…
Nhìn cái đầu lâu đen thui, mơ hồ nhìn ra được vài phần diện mạo kia…
Cố Khuynh Thành cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Thế sự vô thường chẳng qua cũng là như thế!
- Các ngươi bao vây làm gì? Chuyện của ba mươi sáu tông chưa đến lượt Thành Vệ Tư nhúng tay vào! - Xa xa vang lên thanh âm của Tiêu Hoàng.
Nghe thế, người của Thành Vệ Tư muốn đi không được, mà muốn ở cũng chẳng xong.
Theo lý thuyết, bọn họ thật sự không quản được chuyện của ba mươi sáu tông, thế nhưng mà…
Đang lúc tướng lĩnh cầm đầu sầu mi khổ kiểm, xa xa vang lên một thanh âm sâu kín:
- Thiên Vân Tông Thánh tử, vương thượng lệnh ngươi tiến cung kiến giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận