Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 54: Vạn Niên Giả Hoàng Tinh

Chương 54: Vạn Niên Giả Hoàng TinhChương 54: Vạn Niên Giả Hoàng Tinh
         (1) Giả hoàng tinh: Hay còn gọi là Cây cơm nếp, Hoàng Tinh đỏ. Là một loại cây họ cỏ, sống lâu năm, thân rể mọc ngang, có khi phân nhánh, mầm lên thành củ màu vàng nhạt. Có tác dụng tư âm nhuận phế, bổ tỳ ích khí. Chủ trị chứng ho do phế táo âm hư, thận hư tinh tổn, chứng tiêu khát, tỳ vị hư nhược.
-----
Đợi Trần Trầm đi rồi, chúng đệ tử mới hoàn hồn, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng đặt trên người Tôn Thiên Cương.
Tay hắn vẫn đang cầm khối hoàng kim kia, gân tay có hơi gồ lên.
Lúc này, Triệu Tiểu Nhã bên cạnh đột nhiên che miệng cười.
- Tôn sư huynh quả thật có thủ đoạn, chỉ một khối hoàng kim đã chiếm được hảo cảm của Thánh tử, có Thánh tử chiếu cố, ngày sau sư muội nào dám đắc tội sư huynh.
Nghe mấy lời đầy trào phúng kia, Tôn Thiên Cương trực tiếp bóp nát hoàng kim trong tay.
Vô cùng nhục nhã! Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Bị người ta đập bả vai nhận tiểu đệ ngay trước mặt đông đảo đệ tử, Tôn Thiên hắn đã khi nào bị đối đãi như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không thể đánh tiểu tử kia, cái này cũng quá uất ức rồi.
- Sư muội, ngươi cũng chớ đắc ý, ngươi không thể thành thân truyền của chưởng môn, vậy Thiên Vân Thần Lôi Quyết nhất định vô duyên với ngươi!
Nói xong lời này, Tôn Thiên Cương tiện tay ném mảnh vụn hoàng kim xuống đất, mang theo đám nội môn đệ tử rời đi.
Triệu Tiểu Nhã một thân hồng y, đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tinh xảo thay đổi mấy lượt.
So với Tôn Thiên Cương coi trọng danh phận Thánh Tử, thứ nàng muốn chính là Thiên Vân Thần Lôi Quyết.
- Tên Trần Trầm này không giống loại người không ăn khói lửa nhân gian, nếu đã vậy, ta liền có cơ hội!
Triệu Tiểu Nhã nỉ non một câu, sau đó nhoẻn miệng cười.
So với đại ngốc tử Tôn Thiên Cương, nàng thông minh hơn nhiều lắm. Một loạt thao tác của Trần Trầm vốn có chủ đích, nàng đương nhiên xem hiểu.
Với tư cách là tôn nữ của Hình Phạt trưởng lão, lăn lộn trong nội môn lâu như vậy, nàng có không ít bảo vật quý trọng, đến lúc đó lợi dụng mấy thứ này làm nước cờ đầu, chưa hẳn không gạt được Thiên Vân Thần Lôi Quyết.
Nghĩ đến đây, Triệu Tiểu Nhã mang theo cõi lòng đầy chờ mong rời khỏi Thiên Cần Phong.
...
“Kí chủ, ba mét dưới chân có bảo vật giá trị vượt qua Linh thạch.”
Trên đường quay về chủ phong, Trần Trầm vẫn không quên dùng hệ thống truy tung bảo vật.
Bất quá, mấy thứ giá trị tầm thường, hắn là chướng mắt, vì vậy liền lấy Linh thạch ra làm mốc tham chiếu.
Giá trị cao hơn Linh thạch mới đáng để hắn ra tay.
Nghe hệ thống nhắc nhở, Trần Trầm không nói hai lời, lập tức xuất ra cái xẻng đã sớm chuẩn bị trong nhẫn trữ vật, bắt đầu đào.
Vài phút sau, rốt cuộc hắn cũng thấy được bảo vật chôn cách mặt đất ba mét kia.
Đó là một loại thực vật có hình thù khá giống người, cánh tay hơi ngắn, đặt dưới mặt đất không có linh khí dao động.
- Phạm vi 20 mét thứ gì có giá trị nhất? - Trần Trầm bỏ hết mấy thứ đáng giá vào nhẫn trữ vật, sau đó hỏi hệ thống.
“Trước mặt Kí chủ, vạn niên giả hoàng tinh.”
- Vạn niên giả hoàng tinh! - Nội tâm Trần Trầm chấn động, hắn không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ nhìn số năm cũng đủ biết nó trân quý.
Không do dự, Trần Trầm quyết định đào Giả Hoàng Tinh lên, nhưng không ngờ vừa hạ xẻng lại làm tróc một lớp da của Giả Hoàng Tinh.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Giả Hoàng Tinh vậy mà chảy máu, sau đó một cỗ linh khi nồng đậm không cách nào hình dung được tràn ra từ miệng vết thương, tiến vào thân thể Trần Trầm.
Trần Trầm chỉ cảm thấy tam đạo tuyền qua trong đan điền nhanh chóng bành trướng, không bao lâu sau, hắn trực tiếp đột phá đến Luyện khí tầng 7, cùng lúc đó, một cỗ cảm giác không linh (2) khó có thể hình dung được lan tràn toàn thân.
(2) Đại loại hiểu là cảm giác vi diệu cũng được.
Quỷ dị hơn chính là tam đạo tuyền qua lập tức xảy ra biến chất, từng đạo lôi quang từ trong vòng xoáy bắn tung tóe ra.
Tâm niệm Trần Trầm vừa động, tay hắn lập tức xuất hiện trận trận thiểm điện, “đì đùng” không dứt.
Hơn thế nữa, Trần Trầm cảm giác tam đạo tuyền qua tựa hồ có thêm năng lực câu thông cùng Thiên Địa linh khí.
- Chẳng lẽ là Lôi thuật? - Trần Trầm thì thào tự nói, căn cứ theo giới thiệu của Thiên Vân Thần Lôi Quyết, sau khi tu luyện pháp quyết đạt đến Luyện khí tầng 7, sẽ sinh ra đạo thần thông thứ nhất, gọi là Lôi thuật.
Thứ kia thông quan tam đạo tuyền qua trong đang điền làm vật dẫn, trực tiếp dẫn Lôi linh khí trong thiên địa hình thành tia chớp giáng xuống, công kích địch nhân.
Loại thần thông này không thể so sánh với Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu chỉ là là tiểu pháp thuật giới hạn bởi tu vi bản thân, trong người có bao nhiêu linh khí liền phát huy được bấy nhiêu uy lực.
Thế nhưng đại bộ phận sấm chớp do Lôi thuật triệu hoán đều bởi Lôi linh khí trong thiên địa ngưng tụ mà thần, bản thân chỉ cung cấp một bộ phận linh khí với tư cách dẫn đạo.
Cho nên so ra, Lôi thuật mạnh hơn Tiểu Hỏa Cầu nhiều lắm, điểm mấu chốt chính là lượng tiêu hao rất nhỏ.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm liền thử một phan, dùng tam đạo tuyền qua trong đang điền câu thông với Thiên Địa Lôi linh khí.
Oanh!
Âm thanh trầm đục vang lên, một đạo sấm sét lăng không xuất hiện, đánh xuống trước Trần Trầm 3 mét, đục thành một cái hố sâu gần 2 mét trên mặt đất.
- Lợi hại!
Mắt Trần Trầm sáng ngời, học xong Lôi thuật, hắn chẳng khác nào một trái bom hình người, luận sức chiến đâu, so ra không biết mạnh hơn Luyện khí tầng 6 bao nhiêu đâu.
Nếu lại gặp phải yêu quái như Hồ Tiên Nhi, chắc không cần đến mấy thứ chuyên môn khắc yêu vẫn có thể chiến thắng.
Nói thật, hiện tại dù gì hắn cũng là cái Thánh Tử, vượt cấp chiến thắng yêu quái hoang dã căn bản không phải chuyện đáng nói.
- Thứ Giả Hoàng Tinh này… Vừa rơi chút máu mà linh khí đã nhiều hơn cả trăm khối Linh thạch rồi, nếu ăn hết cái này, không chừng mình bể bụng mất.
Nhìn Giả Hoàng Tinh trong này, nội tâm Trần Trầm chậc chậc kêu lạ.
Giá trị thứ này căn bản không thể dùng Linh thạch đong đếm được, mắt thấy Giả Hoàng Tinh vẫn còn rò rỉ linh khí, Trần Trầm đau lòng vô cùng, vội vã xé một mảnh y phục băng bó cho nó, sau đó mới ném thứ này vào nhẫn trữ vật.
Trên đường trở về, Trần Trầm tiếp tục tìm kiếm, lần lượt phát hiện không ít bảo vật ẩn chứa linh khí. Tuy giá trị kém xa Vạn niên Giả Hoàng Tinh nhưng không phải thứ mà đám hoa hoa thảo thảo bên ngoài có thể so sánh được.
Phát hiện mấy thứ này càng lúc càng nhiều, trong lòng Trần Trầm sinh ra một ý niệm mãnh liệt.
Hắn phải hảo hảo học tập dược lý một phen.
Nếu trực tiếp nuốt mấy thứ này vào, vậy thật đáng tiếc, có lẽ sẽ không phát huy ra được công dụng tốt nhất của chúng.
Ngoài ra, hắn không thể nào lại vùi đầu tu luyện ở chủ phong, dù sư phụ có cho nhiều Linh thạch hơn nữa, cuối cùng vẫn không bằng công hiệu cường đại của những thiên tài địa bảo này.
...
Sau khi quay về chủ phong, Trần Trầm liền đem Vạn niên Hoàng Tinh Giả vùi vào dược điền, ngoài ra, hắn cũng chuẩn bị trồng mấy loại thảo dược mà mình tìm được vào đó.
Có những thiên tài địa bảo này gia trì, linh khí trong tiểu viện càng thêm nồng đậm.
Hồ Tiên Nhi nằm trong Khốn Yêu lung dường như phát giác được điều gì đó, liền mở mắt.
- Hồ Tiên Nhi, ngươi không có nội đan cũng có thể tu luyện? - Trần Trầm cười hỏi.
Nghe vậy, Hồ Tiên Nhi quay đầu đi, không phản ứng Trần Trầm, không có nội đang, đương nhiêu hiệu suất tu luyện của nàng giảm đi rất nhiều, nhưng thế thì thế nào? Trần Trầm có thể đem nội đan trả lại cho nàng à?
- Ừ, nội đan trả lại cho ngươi.
Trần Trầm vừa nói vừa ném nội đan vào trong lồng.
Hồ Tiên Nhi trợn mắt há mồm nhìn nội đan lăn đến bên chân mình, dầu gì nàng cũng là yêu quái Luyện khí tầng 8, Trần Trầm cứ như vậy yên tâm?
Bất quá, khiếp sợ thì khiếp sợ, nàng vẫn dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nuốt gọn nội đan, một cỗ lực lượng đã lâu không thấy lập tức lan tràn toàn thân.
Tuy nhiên, nàng không thử phá Khốn Yêu lung, mà vô cùng nhu thuận co người lại trong góc.
Tiểu tử Trần Trầm này rất xấu, cử động hôm nay lại thập phần dị thường, chuyện này khiến nàng không thể không phòng bị.
- Hồ Tiên Nhi, ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, hiện tại ta thả ngươi, cho ngươi rời khỏi Thiên Vân tông.
- Thứ hai, về sau đi theo ta, coi nhà cho ta, như vậy ngươi có thể ở trong tiểu viện này tu luyện. Hơn nữa, ta cam đoan, chỉ cần người đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
- Thiên phú của ta ngươi cũng biết, ngày sau muốn thành Chân Tiên không phải khó. Đến lúc đó nói không chừng ngươi cũng có thể trở thành đại yêu, ngươi thấy thế nào?
Trần Trầm ngồi trước Khôn Yêu lung, trong lời nói tràn đầy tính đầu độc, so với mấy tên bán hàng đa cấp kiếp trước không kém là bao, đầu tiên vẽ cái bánh, sau đó vẽ ra triển vọng tương lai khiến người cầm lòng không đậu.
Với một tương lai như vậy, hiện tại ăn chút thiệt thòi cũng có thể chịu được.
- Ngươi thật sẽ thả ta đi? - Hồ Tiên Nhi cẩn thận từng chút một hỏi.
Tuy miệng nàng hỏi vậy, nhưng kỳ thật trong lòng thập phần không bỏ được.
Hoàn cảnh nơi này thật sự quá tốt, nàng chạy ra ngoài tìm đâu ra một nơi như vậy?
- Đó là đương nhiên! - Trần Trầm nhếch miệng cười, ánh mắt vô cùng chân thành.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Trầm, Hồ Tiên Nhi nhịn không được sợ run cả người.
Ở chung nhiều ngày như vậy, nàng đã sớm nhìn thấy tiểu tử này có bao nhiêu giảo hoạt. Nàng không chút hoài nghi, nếu nàng dám chọn rời đi, tên này sẽ trở mặt ngay tại chỗ, sau đó giết chết nàng…
- Ngươi chọn cái nào? - Trần Trầm cười hì hì hỏi.
- Ta… Ta coi nhà cho ngươi! - Hồ Tiên Nhi rụt rụt thân thể, yếu ớt đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận