Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 316: Chủ nhân không gì không làm được

Chương 316: Chủ nhân không gì không làm đượcChương 316: Chủ nhân không gì không làm được
         Nữ yêu này chỉ có tu vi Kết Đan đỉnh, chắc là tùy tùng của Yêu Hoàng, dễ khống chế hơn Yêu Hoàng kia.
Trần Trầm thấy nữ yêu hôn mê thì cho nàng ăn một viên đan dược.
Trong nháy mắt, nữ yêu liền thức tỉnh.
Trông thấy Trần Trầm ở trước mặt, nữ yêu cuộn người lại, vẻ mặt sợ hãi hỏi:
- Đại . . . Đại nhân, người có gì sai bảo?
Trần Trầm cười nói:
- Ta mới đút một viên đan dược cho ngươi ăn, trong vòng ba ngày nếu không lấy được thuốc giải thì ngươi chết chắc.
Trần Trầm không nói xạo, từ lần ở Ô Tiên Tông, hắn tùy thân mang theo nhiều độc đan độc dược, vừa rồi cho nữ yêu ăn đan dược chỉ là một loại trong số đó.
Trong vòng ba ngày không có thuốc giải chẳng những phải chết mà tình trạng chết cũng rất thảm.
Nữ yêu sợ chết khiếp, run bần bật, hai lời không nói liền bắt đầu dập đầu.
Nàng không ngốc, tồn tại khủng bố trước mắt muốn giết nàng chỉ cần một giây, không cần dùng độc dược, rõ ràng là có chuyện muốn sai khiến nàng.
- Đại nhân, người có gì sai bảo xin cứ nói, chỉ cần tha cho ta một mạng là được.
Nữ yêu vừa dứt lời, một bàn tay phất nhẹ trước mặt nàng, khi nàng tỉnh táo lại thì đã xuất hiện trong căn phòng cũ.
Nàng suýt tưởng tất cả chuyện vừa rồi là ảo giác.
Trong đầu vang lên giọng nói kéo nàng trở lại hiện thực:
- Ra ngoài đi dạo.
Nữ yêu cẩn thận mở cửa, đi ra ngoài.
- Nét mặt tự nhiên một chút, đừng làm bộ dạng đầu trộm đuôi cướp.
Nữ yêu lên tiếng:
- Vâng . . . vâng.
Nữ yêu cố ra vẻ bình tĩnh, làm yêu tộc Kết Đan Kỳ, dù sợ đến mức nào vẫn có thể giả vờ rất giỏi.
. . .
Bất giác, nữ yêu đã quanh quẩn trong núi một canh giờ, nhưng âm thanh kia không vang lên nữa, điều này khiến nàng trong lòng thả lỏng nhiều.
Nhưng khi đến một viện lạc gần sườn núi thì âm thanh kia vang lên:
- Đi vào.
Nghe mệnh lệnh này, nữ yêu không dám cãi lại, nhanh chóng xoay người đi hướng viện lạc kia, nhưng chưa bước vào phạm vi viện lạc đã bị một Yêu Vương Nguyên Anh từ chỗ tối nhảy ra ngăn lại.
Yêu Vương duỗi tay ra che trước mặt nữ yêu, giọng điệu lạnh băng:
- Khách nhân, không thể vào lung tung nơi này.
Nữ yêu bản năng lùi lại, nhưng rồi Yêu Vương Nguyên Anh bỗng nhiên ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.
- Đi vào.
Trong đầu vang lên chỉ lệnh, nữ yêu vòng qua Yêu Vương kia, đến gần viện lạc.
Nhưng vào lúc này, một trận pháp ngăn cách chắn ở trước người của nàng.
Trông thấy trận pháp này, trong lòng nữ yêu dâng lên linh cảm không may.
Loại trận pháp này có thể hoàn toàn ngăn cách truyền âm, thần thức, mức độ phòng hộ rất mạnh, bình thường bố trí loại trận pháp này đều là bắt nhốt một vài trọng phạm.
Nghĩ đến đây, trong lòng nữ yêu dâng lên cảm xúc mâu thuẫn.
- Đại nhân, có trận pháp này thì ta vào không được.
Nàng vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt biến ảo, sau đó trước mắt tối sầm, mất ý thức.
. . .
Trần Trầm bước vào viện lạc, đã sửa xong trận pháp.
Trong sân truyền ra một âm thanh cực kỳ cảnh giác:
- Ai?!
Ngay sau đó, một bóng trắng nhanh như tia chớp lao về phía Trần Trầm.
Trần Trầm không ngăn cản.
Keng!
Một tiếng trong trẻo, bóng dáng kia bật về với tốc độ nhanh hơn nữa.
Mắt thấy bóng dáng kia còn muốn công kích, Trần Trầm sửa sang lại y phục, cười nói:
- Là ta.
Lời thốt ra, bóng trắng khựng lại, biến thành Hồ Tiên Nhi vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc không dám tin tưởng:
- Chủ . . . Chủ nhân, sao người đến đây?
Trần Trầm cười nói:
- Ngươi cầu cứu với ta nên ta đến thôi.
Hồ Tiên Nhi im lặng, ánh mắt nhìn Trần Trầm giống như xem thần tiên.
Sao chủ nhân biết nàng ở đây?
Sao chủ nhân lẻn vào Thiên Hồ sơn mạch, tìm ra chỗ nàng ở?
Mấu chốt nhất là chủ nhân làm sao lặng yên không một tiếng động lẻn vào lồng giam mà cường giả Nguyên Thần hậu kỳ cũng không thể phá mở?
Trong đầu Hồ Tiên Nhi có nhiều thắc mắc, cuối cùng tất cả nghi vấn chuyển thành sùng bái Trần Trầm.
Dường như từ ngày nàng quen người này thì hắn không có gì không làm được.
Trần Trầm cười khẩy nói:
- Chỉ một Yêu Vương Nguyên Anh ở ngoài cửa trông giữ ngươi sao? Hơi quá coi thường ngươi.
Hồ Tiên Nhi nghe vậy cười khổ:
- Chủ nhân, với thực lực của ta tuyệt đối không phá được trận pháp trong viện lạc này, Yêu Vương trước cửa chỉ là canh gác cho có.
Trần Trầm gật đầu, hỏi tiếp:
- Ngươi ở tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ có cơ hội cứu vãn không? Nếu như không có, ta mang ngươi trộm chạy đi.
Hồ Tiên Nhi nghe vậy mắt lóe tia sáng hận thù, tức giận nói:
- Chủ nhân, ta vốn có thể cạnh tranh vị trí kia, hơn nữa lão quản gia cũng ủng hộ ta, nhưng sau đó tiện yêu Hồ Mị kia bắt ta, ép buộc lão quản gia ủng hộ ả! Ngay cả lão quản gia cũng không phá được Khốn Thần Trận này, cuối cùng lão nhân gia chỉ có thể khuất phục . . .
Hồ Tiên Nhi càng nói càng thương tâm. Nguyên tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ chỉ có lão quản gia thân thiết với nàng, giờ nàng bị nhốt, không ai chịu bênh vực nàng.
Giờ phút này, trong lòng Hồ Tiên Nhi hận chết tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nhớ đến Trần Trầm lặn lội xa xôi từ nhân tộc mạo hiểm tới đây, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ước gì òa khóc ngay tại đây.
Cái gì gọi là hoạn nạn gặp chân tình, nàng hôm nay xem như hiểu được.
Trần Trầm bình tĩnh hỏi:
- Lão quản gia là ai? Tu vi thế nào?
Hồ Tiên Nhi ngoan ngoãn trả lời:
- Là thúc thúc của nương của ta, từ sau khi nương chết thì thành quản gia của Thiên Hồ sơn mạch. Nếu không nhờ có lão quản gia thì phụ thân đã sớm quên ta. Tu vi của lão quản gia là Nguyên Thần hậu kỳ, là cường giả số hai trong Thiên Hồ sơn mạch hiện nay.
Trần Trầm lại hỏi:
- Vậy bây giờ ngươi muốn sao? Còn cơ hội tranh đoạt một chút không?
Trần Trầm không tự ý quyết định, dù sao hắn không hiểu biết tình huống trong tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Hồ Tiên Nhi bản năng muốn gật đầu, nhưng ngẫm lại người ngoài như Trần Trầm bị cuốn vào trong không chừng sẽ bị nguy hiểm mạng sống, thế là nàng cúi đầu, lắc nhẹ.
- Bỏ đi chủ nhân, chờ ta tu luyện có thành tựu rồi quay về báo thù.
Khoảnh khắc cúi đầu, Hồ Tiên Nhi thấy bàn tay vàng chóe của Trần Trầm, khiến nàng hơi ngạc nhiên:
- Chủ nhân, tay của ngươi bị sao vậy?
Hồ Tiên Nhi không nhắc đến tay còn đỡ, vừa nhắc tới, Trần Trầm vội rút tay về.
Trần Trầm giải thích một câu:
- Vì trà trộn vào yêu tộc nên ta hơi dịch dung một chút, biến thành yêu dù sao không giống biến thành người, chỉ cần đổi mặt là được. Biến thành yêu phải biến hóa từ trên xuống dưới, cho nên ta nhuộm màu.
Hồ Tiên Nhi nghe vậy trong lòng càng cảm động.
Chủ nhân vì cứu nàng thậm chí bất chấp hình tượng mà hắn để ý nhất, tình nghĩa này . . .
Hiện giờ nàng chỉ có thể lặng lẽ giấu nó vào tim.
- Khụ khụ, nếu ngươi cảm thấy không thể tranh, vậy chúng ta đi thôi.
Trần Trầm nói xong lấy ra Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, đang định bỏ Hồ Tiên Nhi vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung thì bỗng thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn một phương hướng sau lưng.
Không ngờ có người lơ lửng ở chỗ đó, mắt lạnh nhìn Trần Trầm và Hồ Tiên Nhi.
Cũng không biết đã xem bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận