Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 125: Lực Lượng Tà Ma Ngoại Đạo

Chương 125: Lực Lượng Tà Ma Ngoại ĐạoChương 125: Lực Lượng Tà Ma Ngoại Đạo
         Thân ảnh Viên Kình Thiên dần dần hiện ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã kích động không thôi.
Trần Trầm từ trên giường bò dậy, không nói hai lời, đem một tảng đá kỳ dị bỏ lại trên giường.
Không bao lâu sau, trên giường lại xuất hiện một “hắn”, đang ngủ say, thoạt nhìn thập phần an tường.
Chỉ cần nửa đêm Thanh Linh Tông Thánh nữ kia không bò lên giường hắn thì tuyệt đối không nhìn ra mánh khóe, còn đến sáng mai thì… Không liên quan đến hắn.
Tảng đá quái dị kia gọi là huyễn thạch, chính là đặc sản của đệ tam phân bộ Ma môn, có thể tạo ảo giác tại một khu vực nhất định.
Đã có chủ ý lẻn vào Vô Tâm Tông, đương nhiên Trần Trầm chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Đêm hôm qua, hắn đã bái phỏng rất nhiều đại lão nhi Ma môn.
Viên Kình Thiên ám sát Trọng Diệp, Ma môn vì hắn mà phối chế kịch động khủng bố Phàm Nhân Chi Nộ. Hiện tại Trần Trầm hắn đích thân đến Vô Tâm Tông một chuyến, nói gì cũng phải cho ít đồ, đúng không?
- Sư huynh, tên cường giả Kết Đan ngoài viện tính sao bây giờ? – Trong mắt Viên Kình Thiên bùng lên sát ý, tuy hắn giết không nổi Kết Đan, nhưng phối hợp với sư huynh vẫn có thể.
- Mặc kệ hắn.
Trần Trầm vừa nói vừa lấy đồ từ trong nhẫn trữ vật ra, ném lên không, thứ này sau khi dung nhập vào không khí, hoàn toàn tan biến, khiến Viên Kình Thiên hoảng sợ một trận.
- Đệ lục phân bộ Thần Phấn, vô sắc vô vị vô hình, hiệu quả có hạn, chỉ có thể khiến người thất thần.
Trần Trầm nín thở, nhẹ giọng giải thích.
Nghe vậy, Viên Kình Thiên không nói gì thêm, cũng bắt đầu nín thở.
Khoảng độ một phút sau, Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên cẩn thận đi đến gần bình chướng bao quanh tiểu viện, lấy ra Đậu Xanh, phá vỡ cấm chế.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng rời khỏi tiểu viện.
Đêm khuya, hầu hết các nơi trong Vô Tâm Tông đều là đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng còn có đệ tử tuần tra. Nhìn đủ loại cung điện mênh mông vô tận trước mắt, Viên Kình Thiên đờ ra.
Phải ra tay từ đâu đây?
- Sư huynh, hay là bắt cái đệ tử đến hỏi xem bảo khố ở đâu?
- Ngươi cảm thấy đệ tử biết không? – Trần Trầm liếc trắng mắt.
- Vậy thì bắt trưởng lão.
- Cút!
Viên Kình Thiên lập tức ngậm miệng, hắn đã quyết định, từ hôm nay sẽ chỉ làm, ít nói một chút.
- Hệ thống, nơi nào linh khí nồng đậm nhất? – Trần Trầm thầm hỏi.
“Bên phải 30 mét.” – Hệ thống lạnh lùng đáp.
Nói thật, trong phạm vi 30 mét, nồng độ linh khí gần như là y hệt, trừ phi đạt đến Kim Đan đỉnh phong mới có thể cảm ứng được chênh lệch rất nhỏ kia, bất quá, hắn có hệ thống bên mình, đương nhiên không thành vấn đề.
- Đi theo ta!
Trần Trầm mang theo Viên Kình Thiên rón rén đi về bên phải, không bao lâu sai liền đến một cái viện tử.
Tiểu viện không có cấm chế, thoạt nhìn dường như là chỗ ở của đệ tử nào đó.
Lén lút lẩn vào, Trần Trầm thậm chí có thể nghe được bên trong vang lên âm thanh yếu ớt.
- Trọng Diệp chết rồi! Thật sự quá tốt! Ta sẽ có cơ hội trở thành tân nhiệm Thánh tử Vô Tâm Tông! Đến lúc đó Tiền sư muội chỉ có thể khuất phục ta!
Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Trần Trầm nhìn thấy bên trong có một nam đệ tử diện mạo tuấn tú đang vừa tự sướng vừa thấp giọng hô, vẻ mặt vặn vẹo.
- Đêm khuyamới thấy rõ nhân tính nha… - Trần Trầm hết chỗ nào, sau đó nhìn về phía Viên Kình Thiên, làm động tác cắt cổ.
Viên Kình Thiên không chút do dự, ẩn thân lẻn vào phòng, một kích đoạt đi tánh mạng của Vô Tâm Tông đệ tử kia.
Mắt thấy mùi máu tươi bắt đầu lan ra, Trần Trầm đi vào phòng, lấy ra một cái bình nhỏ, đổ chất lỏng bên trong lên thi thể.
Nháy mắt, thi thể tan biến vô tung, mùi máu tanh cũng biến mất, thậm chí còn có hương thơm nhàn nhạt.
Thấy một màn như vậy, Viên Kình Thiên trợn mắt há hốc mồm.
- Nhìn cái gì, đây là Hóa Thi Phấn của Luyện Thi bộ đấy, chủ yếu dùng để hủy thi diệt tích. – Trần Trầm thu hồi cái bình, thản nhiên nói.
- Không có… Không có gì, chỉ là sư huynh thủ pháp thuần thục khiến ta có chút sợ hãi. – Viên Kình Thiên lắc đầu, trong mắt lóe lên tia kinh sợ.
Trần Trầm trừng hắn một cái, kéo bồ đoàn của đệ tử Vô Tâm Tông kia ra, đồng thời, nghĩa chính ngôn từ nói:
- Người là sát thủ, sợ cái gì? Ngược lại là ta, lần đầu tiên vì Ma môn làm chuyện như vậy, hiện tại cảm thấy cắn rứt lương tâm, ngươi có hiểu không?
Vừa dứt lời, Trần Trầm lại lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cái khôi lỗi vô cùng to lớn, cao hơn người, bên trong khôi lỗi có hai chỗ ngồi, đủ cho hai người bọn họ.
- Đây… Đây là cái gì? – Viên Kình Thiên vốn không muốn hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ.
- Quật Địa Cơ của Cơ Quan Khôi Lỗi bộ, mũi khoan phía trước chính là linh vật hệ thộ, có thể vô thanh vô tức thu nạp bùn đất, sau đó bài xuất ra ở phần đuôi, mau lên!
Nói xong, Trần Trầm liền chui vào Quật Địa Cơ, Viên Kình Thiên thì mờ mịt ngồi ở đằng sau.
Sau khi nạp linh lực, Quật Địa Cơ nhanh chóng chui vào lòng đất, đợi sau khi đã hoàn toàn xuống đất, Trần Trầm đi ra, dùng bồ đoàn che giấu cửa động, sau đó mới quay vào trong Quật Địa Cơ.
- Hệ thống, phạm vi 30 mét có khối đất nào linh khí nồng đậm nhất?
“Phía nam 30 mét!”
Trần Trầm điều khiển Quật Địa Cơ theo chỉ dẫn của hệ thống, không thể không nói, thứ này dùng vô cùng tốt.
Phía trước, thổ hệ linh vật kia cũng không biết là thứ gì, vậy mà có thể không ngừng thôn phệ bùn đất, sau đó phóng xuất ra sau đuôi, toàn bộ quá trình không có bất kỳ động tĩnh nào, so với máy đào đất ầm ầm rung động ở hiện đại không biết xịn hơn bao nhiêu lần.
- Sư huynh, chúng ta đi đâu?
- Vô Tâm Tông linh mạch. – Trần Trầm nhàn nhạt đáp.
Hiện tại, hắn không có cơ hội truy tung trên diện rộng, nên chỉ có thể dựa vào truy tung trong phạm vi nhỏ không ngừng tiến về nơi có linh khí nồng đậm nhất bên dưới Vô Tâm Tông, tìm đến linh mạch của bọn họ.
- Á! Linh mạch! Nếu như…
Viên Kình Thiên cả kinh, không dám nghĩ tiếp, nếu như linh mạch xảy ra vấn đều, hoàn cảnh ở Vô Tâm Tông sẽ phát sinh biến hóa, cái này… Quả thật là đụng vào căn cơ mà!
Thậm chí hắn đã tưởng tượng ra tràng cảnh bị cường giả Vô Tâm Tông điên cuồng đuổi giết.
Dù sao Thánh tử chết vẫn có thể bồi dưỡng lại, nhưng căn cơ nếu bị hủy, đó chính là không chết không thôi.
Trong khi hắn còn đang nghĩ máy thứ loạn thất bát tao, Quật Địa Cơ đã ngừng. Trần Trầm tạo một không gian không nhỏ không lớn xung quanh, sau đó mới bước ra.
Trước mặt bọn họ là một bức tường đá.
Chuẩn xác mà nói là một bức tường linh thạch cực lớn.
- Móa… Nếu chuyển được cái này về, giá trị cũng mười vạn linh thạch đấy! – Mắt Viên Kình Thiên dại ra, có chút đứng ngồi không yên.
Trần Trầm khinh thường liếc nhìn hắn một cái, sau đó xuất ra hai thanh trường đao từ trong nhẫn trữ vật, ném một cây cho Viên Kình Thiên.
- Đào cho ta, đây là Phá Linh Nhận của Khí bộ, chuyên dùng để đào linh thạch đấy.
Nói xong, Trần Trầm cũng không chần chừ, lập tức dùng Phá Linh Nhận đục vào tường đá.
Phá Linh Nhận này cực kỳ cường đại, đục linh thạch chẳng khác nào đục đậu hủ, không bao lâu sai, Trần Trầm đã đục ra một cái lối đi.
Mắt thấy Viên Kình Thiên vẫn còn đang đào, Trần Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắt:
- Có tiền đồ một chút được không hả, hạ phẩm linh thạch thì có gì tốt, cùng ta tiến vào chỗ sâu!
- Được… Được! – Viên Kình Thiên cuống quít đáp, lúc này đây, hắn đã vô cùng bội phục sư huynh, chỉ có nói gì nghe nấy mới có thể biểu hiện được lòng tôn kính của hắn.
Hai người đào được khoảng nửa canh giờ, cứ thế đào ra một thông đạo gần 50m. Trên dưới thông đạo này đều được tạo thành từ linh thạch.
Viên Kình Thiên đã chết lặng.
Rốt cuộc mạch quáng dưới lòng đất Vô Tâm Tông ẩn giấu bao nhiêu linh thạch, hắn hoàn toàn tính không ra, chỉ là những gì thấy suốt đoạn được này… E là không dưới mấy trăm vạn.
Chớ nói chi càng đi sâu vào trong, chất lượng linh thạch càng tốt, hiện tại chung quanh đều là linh thạch trung phẩm, hơn nữa còn là loại có phẩm chất cực cao.
- Người bên ngoài chỉ Đại Tấn có một mạch quáng trung phẩm linh thạch… Mạch quáng kia nằm gần Quốc đô, bị Vô Tâm Tông khống chết, không ai ngờ rằng trong tổng bộ Vô Tâm Tông lại còn có một mạch quáng phẩm chất vô cùng tốt.
Trần Trầm vừa đào vừa cảm thán.
Lúc ở Thiên Vân sơn mạch, hắn đã từng tìm thấy linh mạch của Thiên Vân Tông, đó là một mỏ hạ phẩm linh thạch không tệ.
Thế nhưng nếu so với Vô Tâm Tông, cao thấp nhìn liền biết, khó trách Vô Tâm Tông có thể quanh năm duy trì ảo trận.
Cảm thán xong, Trần Trầm đột nhiên đào ra một lỗ hổng, định thần nhìn lại, mới phát hiện thứ trước mắt hẳn là một không gian địa tâm cực lớn.
- Linh khí ở đây thật nồng đậm! – Viên Kình Thiên vừa bước vào khoảng không kia, lập tức nhịn không được sợ hãi thán phục.
Trên thực tế, linh khí ở đây cũng không thể dù nồng đậm để hình dung, bởi lẽ chúng đã hóa sương mì rồi, khắp nơi đều là linh vụ, căn bản không nhìn rõ đường.
Trần Trầm bước vào mảnh không gian này, theo như chỉ dẫn của hệ thống, hắn nhanh chóng đi đến vị trí trung tâm.
Ở trước mặt hắn là một cái tiểu ốc cực lớn, làm bằng tinh thể trong suốt, bên trong tản mát ra thât thải chi quang, dường như là cất giấu thứ gì đó vô cùng trân quý.
Trần Trầm hít sâu một hơi, dò hỏi hệ thống:
- Hệ thống, quanh đây thứ gì có giá trị nhất!
“Kí chủ, trước mặt ba mét có linh mạch tinh phách: Đại Địa Linh Tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận