Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 320: Ngươi có thật nhiều bằng hữu

Chương 320: Ngươi có thật nhiều bằng hữuChương 320: Ngươi có thật nhiều bằng hữu
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Nửa ngày sau.
Hồ Tiên Nhi chuyển vào chỗ ở mới, một mình một yêu chiếm cứ một ngọn núi.
Trở thành đại tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ thì đãi ngộ thay đổi nghiêng trời lệch đất so với lúc trước.
Đừng nhìn Hồ Thanh hiện tại là tu vi Nguyên Thần hậu kỳ, nhưng về sau người lên Luyện Hư trước phỏng chừng vẫn là Hồ Tiên Nhi.
Trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, nhìn Hồ Tiên Nhi đổi bộ đồ lộng lẫy, không ngừng tán thán.
- Tiên Nhi, ngươi hiện tại rất khí phái, ta và bằng hữu đều ngượng ngùng nói chuyện với ngươi.
Ngữ khí chua xót phối hợp màu da khiến Trần Trầm rất giống chanh tinh.
Không trách hắn chua.
Hắn phát triển đến hiện tại cũng chỉ mới làm Vô Phong Sơn có chút tiếng tăm, người ta thì tốt rồi, trở lại kế thừa gia nghiệp, tùy thời vượt qua hắn, thậm chí bỏ xa hắn.
Như vậy xem ra xuất thân quả nhiên quan trọng hơn cố gắng nhiều.
Hồ Tiên Nhi thướt tha cúi đầu với Trần Trầm:
- Chủ nhân, xin đừng giễu cợt ta, nếu không nhờ chủ nhân thì tuyệt đối không có của ta hôm nay.
Hồ Tiên Nhi vốn đang cười tươi, nhưng nói xong câu đó thì nàng bật khóc.
Không đợi Trần Trầm an ủi, Hồ Tiên Nhi đột nhiên vô cùng kiên định nói:
- Chủ nhân, ngày sau nếu như người có cái gì sai khiến thì Tiên Nhi tuyệt đối không từ chối.
Trần Trầm thấy vậy cười lớn, giờ phút này, hắn không cần già mồm.
Trần Trầm hơi lắc đầu, nâng dậy Hồ Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, ngươi là bằng hữu của ta, hỗ trợ lẫn nhau là đương nhiên. Ngươi yên tâm, con người của ta biết chừng mực, về sau có lẽ sẽ cần ngươi hỗ trợ, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến ngươi rơi vào cảnh khó xử.
Hồ Tiên Nhi vẻ mặt lo lắng nói:
- Chủ nhân, bên sứ giả Yêu Đình thì làm sao bây giờ?
Nàng trở thành tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ có công lớn của sứ giả Yêu Đình.
Nhưng sứ giả Yêu Đình không giống như Trần Trầm chẳng cần báo đáp, rất có thể không lâu sau sẽ chủ động liên hệ nàng, sau đó ra các loại mệnh lệnh.
Nhắc đến Thiên Tà đạo chủ, Trần Trầm ánh mắt khinh miệt.
- Nàng hả, nàng ra lệnh gì cho ngươi thì cứ nói lại với ta, từ ta quyết định, nếu có lợi liền nghe, nếu không có chỗ tốt thì coi như gió thoảng bên tai.
- Nhưng thực lực của nàng . . .
Hồ Tiên Nhi trong đầu hồi tưởng lại cảnh đặc sứ Yêu Đình mang theo bọn họ xâm nhập vào chỗ ở của Hồ Mị, trong ánh mắt còn có chút sợ hãi.
Trần Trầm nhếch mép:
- Thực lực tính cái gì? Trong tay ta có nhược điểm của nàng, nàng không dám làm gì chúng ta! Ha ha, nữ yêu kia miệng cọp gan thỏ mà thôi.
- Chủ nhân nói vậy thì ta yên tâm.
Trần Trầm ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Nơi đây không tiện ở lâu, ta phải quay về lãnh thổ nhân tộc. Hiện giờ ta không có yêu cầu gì với ngươi, chỉ hy vọng ngươi ổn định thế cục hai nước, đừng để bình dân trong vùng hai nước lại bị yêu tộc xâm hại.
Hồ Tiên Nhi trịnh trọng đồng ý:
- Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt điểm này.
Trần Trầm cười vui vẻ, sau đó được Hồ Tiên Nhi hộ tống rời khỏi Thiên Hồ sơn mạch.
. . .
Giải quyết nỗi lo xong Trần Trầm nội tâm nhẹ nhàng vô cùng, chẳng qua màu da của hắn vẫn đang vàng tươi, không phai màu bao nhiêu, làm hắn rất buồn rầu.
Bay khỏi Thiên Hồ sơn mạch, Trần Trầm đánh thức Anh Vũ Yêu Vương, ngồi trên lưng nó.
Anh Vũ Yêu Vương bị sợ hết hồn, vừa bay vừa hỏi nhỏ:
- Đại nhân, đến nơi rồi chắc người sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?
Trần Trầm lắc đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn:
- Không đến mức, ta không phải loại yêu đó.
Nhưng Trần Trầm vừa dứt lời, đằng trước đột nhiên xuất hiện một bóng áo đen.
Trông thấy bóng dáng quen thuộc đó, Trần Trầm hơi bất ngờ.
Hắn không ngờ nữ yêu này sẽ đợi hắn tại đây.
Trần Trầm cố nén nỗi lòng khó chịu, nặn ra nụ cười ôn hòa:
- Đạo chủ, người có gì cần sao?
Bóng dáng kia bỗng nhiên xoay người, đạp lên người Anh Vũ Yêu Vương, lạnh lùng nói:
- Trần Trầm, lần trước ngươi cãi lại mệnh lệnh của ta, chợt thấy cứ thả ngươi đi như vậy thì hơi khỏe cho ngươi.
Trần Trầm cười lúng túng, lòng thầm coi thường.
Lúc trước Thiên Tà đạo chủ không dám làm gì hắn, hiện tại hắn có Hồ Tiên Nhi, nữ yêu này dám đụng vào hắn sao?
Cố phô ra thanh thế mà thôi.
Thiên Tà đạo chủ nhìn nụ cười kia của Trần Trầm, thản nhiên nói:
- Ta lại cho ngươi một lần cơ hội, chuyện này quan trọng, nếu ngươi còn cãi lệnh của ta thì đừng trách ta vô tình! Đừng tưởng ta luôn bị ngươi áp chế!
Trần Trầm nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc vô cùng, trịnh trọng nói:
- Đạo chủ, xin hãy sai khiến.
Thiên Tà đạo chủ bình tĩnh nói:
- Vị kia ẩn giấu bên trong Linh Hư Khí Tông không giấu được nữa, hiện giờ sư phụ Ngọc Quỳnh của ngươi và Thất Sát Ma Quân cùng bước chân vào Luyện Hư, dù nhân tộc diệt hắn cũng sẽ không ảnh hưởng đại cục. Nhưng đám già nhân tộc các ngươi cực kỳ gian xảo, không ra tay với hắn mà là không ngừng cho hắn làm nhiệm vụ nguy hiểm, hy vọng hắn có thể chết trận ở chiến trường hai tộc. Hắn đương nhiên không thể nào ngồi chờ chết, cho nên kế hoạch qua một thời gian ngắn nữa sẽ trốn khỏi nhân tộc, vào lãnh thổ yêu tộc chúng ta. Đến lúc đó cần ngươi phối hợp hắn thoát khỏi Luyện Hư nhân tộc truy sát, như thế nào? Ngươi nguyện ý sao?
Mắt Thiên Tà đạo chủ vẫn luôn nhìn chằm chằm Trần Trầm, dường như chỉ cần hắn nói một chữ không là nàng sẽ ra tay ngay.
Cảm thụ ánh mắt dứt khoát quyết nhiên của Thiên Tà đạo chủ, trong lòng Trần Trầm dù có muôn vàn không muốn thì ngoài miệng phải đồng ý:
- Nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý, chẳng qua cụ thể lúc nào, đạo chủ có thể nói cho ta biết không?
Thiên Tà đạo chủ trực tiếp từ chối, tỏ rõ không tin Trần Trầm:
- Không thể, khi nào đến lúc đó ta sẽ báo cho ngươi biết.
Mắt thấy Thiên Tà đạo chủ sắp xoay người rời đi, Trần Trầm chợt nghĩ đến Lão Hắc, không kìm được hỏi:
- Đạo chủ, con heo ta nuôi có khỏe không?
Thiên Tà đạo chủ bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực:
- Như thế nào? Heo kia cũng có quan hệ với ngươi?
Trần Trầm bất đắc dĩ gãi đầu nói:
- Cũng là một bằng hữu của ta.
Không phải Trần Trầm muốn hại Lão Hắc mà vì Thiên Tà đạo chủ quá nguy hiểm, biết rõ giết hắn có thể tiêu trừ Phá Ách Ấn nhưng nàng không làm như vậy, cố tình muốn chống lại ông trời.
Yêu như vậy không chừng một ngày nào đó sẽ giết Phúc Lộc Trư Lão Hắc.
Thiên Tà đạo chủ nghe vậy ánh mắt trở nên nguy hiểm vô cùng, ngữ khí càng lạnh băng:
- Trần Trầm, bằng hữu của ngươi . . . thật nhiều!
Trần Trầm duỗi tay, vẻ mặt vô tội nói:
- Đạo chủ, người lại cần gì khó xử một con heo chứ?
- Nó được đến máu phản tổ thì tự nhiên phải vào Yêu Đình ta. Yên tâm, ta sẽ không tổn thương nó, dù ngày nào đó giết ngươi thì cũng sẽ không liên lụy nó.
Thiên Tà đạo chủ nói xong câu đó, xoay người lại, ngay sau đó thêm một câu:
- Cái chết của Cuồng Sư Yêu Hoàng có quan hệ với ngươi đúng không? Trần Trầm, ngươi ở trong lòng ta lại có thêm một lý do phải chết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Nói xong lời này, Thiên Tà đạo chủ trực tiếp biến mất, dường như bốc hơi khỏi nhân gian bình.
Trần Trầm trong lòng thở dài, sao hắn không biết chính mình đang bảo hổ lột da, tùy thời đều sẽ bị cắn ngược.
Nhưng hiện giờ hắn thật sự phải đâm lao theo lao.
Không hợp tác, sợ rằng sẽ bị Thiên Tà đạo chủ diệt ngay trong tích tắc.
- Đừng để có ngày ta mạnh hơn ngươi, hừm!
Hừ lạnh một tiếng, Trần Trầm nhổ một cọng lông chim của Anh Vũ Yêu Vương.
Anh Vũ Yêu Vương sợ nghe thấy cái gì không nên nghe rồi bị diệt khẩu, đơn giản phong bế bốn giác quan, chỉ để lại xúc giác, cho nên Trần Trầm phải dùng cách này đánh thức nó.
- Tiểu Anh Vũ, chúng ta đi!
- Tuân mệnh! Đại nhân!
Anh Vũ Yêu Vương mở to mắt, thấy trước mắt không có bóng người thì nhanh chóng bay đi lãnh thổ nhân tộc.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận