Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 83: Ta Là Loại Người Này Sao?

Chương 83: Ta Là Loại Người Này Sao?Chương 83: Ta Là Loại Người Này Sao?
         - Tuyên bố đại sự?
Trần Trầm đứng trước cửa Di Nhiên cư, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
Cái gọi là đại sự, tám chính phần ắt có liên quan đến chuyện thống nhất 36 tông, chỉ có điều không biết lần này Vô Tâm tông sẽ dùng thủ đoạn gì.
Thời điểm hắn còn đang trầm tư thì… Đát đát đát!
Cách đó không xa vang lên âm thanh xe ngựa lao nhanh về phía này, dù cho đường ở Quốc đô vô cùng rắn chắc, nhưng Trần Trầm vẫn có thể cảm nhận được mặt đất có chút chấn động.
- Đây là muốn đi đánh giặc à? Tên này xúi quẩy đáng giá phải xuất động nhiều nhân mã như vậy?
Thì thào tự hỏi một câu, kế đó, Trần Trầm nhanh chân lui vào Di Nhiên cư, tránh bị đụng phải.
- Hu!
Âm thanh hò hét lần lượt vang lên, hơn mười cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa theo thứ tự dừng lại trước Di Nhiên cư.
Nghe thấy động tĩnh, đám cô nương vui mừng từ bên trong ùa ra.
- Mời một cái Thánh tử chẳng lẽ hiệu quả lại dựng sào thấy bóng (1) vậy sao?
(1) Dựng sào thấy bóng: Thành ngữ, ý chỉ có hiệu quả ngay.
Đám cô nương vừa nghị luận vừa tăng nhanh cước bộ, làm nghề nào, yêu nghề đó, mặc dù các nàng không bằng mấy vị… khoa khôi kia, nhưng lại thập phần chuyện nghiệp.
Thế nhưng vừa ra đến nơi, nhìn thấy ký hiệu treo trên mấy… cỗ xe ngựa phía trước, cả đám lập tức lộ vẻ hoảng sợ, liên tục thối lui, vèo một tiếng rút vào trong Di Nhiên cư.
Cái này… Mẹ nó! Đều là lãnh tụ nghiệp giới nha! Đến chỗ chim không thèm ị của chúng ta làm gì?
- Túy Hồng lâu, Hoa Hồng Nhan đến bái phỏng Thiên Vân tông Thánh tử, không biết Thánh tử đại nhân có tiện ra gặp mặt không?
Một âm thanh uyển chuyền từ bên ngoài Di Nhiên cư truyền vào, Trần Trầm dừng bước, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
- Cái này là tới tìm ta à?
Tuy nội tâm cảm thấy kinh ngạc, nhưng Trần Trầm vẫn thu liễm thần sắc, chậm rãi bước ra ngoài.
Ra khỏi Di Nhiên Cư… Một Thánh tử phong độ phiên phiên, khí vũ hiên ngang, cao cao tại thượng lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trần Trầm nhàn nhạt lên tiếng.
Tú bà Túy Hồng lâu là một nữ tử ngoài ba mươi nhưng vẻ ngoài vẫn còn quyến rũ, ăn mặc diễm lệ lại không diêm dúa. Thấy Trần Trầm lãnh đạm, nàng nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói:
- Thánh tử, thực không dám giấu diếm, ta muốn mời ngài di giá đến Túy Hồng lâu, cái nơi vắng vẻ này quả thực không xứng với thân phận Thánh tử của ngài.
Nghe nói thế, Trần Trầm khẽ nhíu mày, tựa hồ hiểu ra cái gì đó.
- Lúc trước ta đến Quốc đô, ngươi hẳn cũng có mặt? Sao khi đó không mời ta?
Nghe vậy, hai má Hoa Hồng Nhan đỏ lên, nàng cũng không thể nói “Trước không nghĩ đến trong tất cả Thánh tử chỉ có duy nhất lão nhân gia ngài là không biết xấu hổ…”
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Trần Trầm cười lạnh:
- Ta đã thu linh thạch của người ta, nào có đạo lý đổi ý? Ngươi không khỏi quá coi thường một cái Thánh tử như ta rồi!
Nói xong lời này, Trần Trầm xoay người chuẩn bị tiến vào Di Nhiên cư, vừa quay đi, khóe miệng hắn lập tức nhếch lên.
Hôm nay ngươi hờ hững với ta, ngày sau ta khiến ngươi muốn trèo cao cũng trèo không nổi.
Không! Buổi sáng ngươi hờ hững với ta, buổi chiều ta khiến ngươi muốn trèo cao cũng trèo không nổi.
Ha ha!
Nhìn theo bóng lưng Trần Trầm, Hoa Hồng Nhan khịt mũi xem thường.
Vì 300 khối linh thạch chạy vào kỹ viện ở, còn trách lão nương xem thường ngươi. Phi!
Bất quá, mời vẫn phải mời, bằng không thì danh tiếng kỹ viện duy nhất có Thánh tử vào ở sẽ thuộc về một cái tiểu kỹ viện, đến lúc đó toàn bộ hành nghiệp của các nàng sẽ bị người người cười nhạo.
Nghĩ đến đây, nàng trực tiếp hô:
- Túy Hồng lâu ta ra 1000 linh thạch, đồng thời 300 linh thạch của Di Nhiên cư, Túy Hồng lâu ta cũng sẽ đứng ra trả lại.
Nàng cũng không tin tên Thánh tử vì 300 linh thạch có thể không biết xấu hổ này lại bỏ qua 1000 linh thạch.
Nhưng nàng vừa dứt lời, một lão giả bên cạnh cũng lạnh lùng hô.
- Hoa Nguyệt lâu ra giá 1100!
- La Hương uyển ra giá 1300!

Chỉ trong nháy mắt, giá cả đã tăng lên đến 2000 linh thạch!
Trần Trầm mừng thầm, giá trị con người ta đã vượt qua Diệp Vô Sinh rồi nha!?
Hoa Hồng Nhan nhìn đám đối thủ cạnh tranh, vô cùng giận dữ, nàng biết chắc mấy tên này sẽ nhảy ra quấy rối mà!
- Túy Hồng lâu ta ra giá 2500. Đồng thời lúc Thánh tử ly khai có thể lựa chọn 2 vị cô nương mang đi!

Bên trong Di Nhiên cư.
Cửu Nương yên lặng nghe bên ngoài đấu giá, trong mắt nhịn không được lóe lên một tia đắng chát.
Hai nghìn năm trăm linh thạch, còn có thể mang theo cô nương, loại đãi ngộ này khẳng định sẽ không có ai cự tuyệt.
Nhiều linh thạch như vậy, cho dù là Túy Hồng lâu cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể kiếm trở về, nhưng cũng đành thôi, cái nghề này cần nhất chính là danh khí.
- Cút! Bản Thánh tử không thiếu linh thạch!
Thế nhưng một tiếng quát chói tai bên ngoài đã cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, khiến nàng trong nhất thời lúng túng không biết nên nói gì cho phải.

Đám tú bà, quy công bên ngoài lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Ngươi nhìn đi, nhìn đi, đây là nói tiếng người sao?
Không thiếu linh thạch, ngay cả quốc quân cũng chưa dám há mồm nói khoác như vậy đấy, chớ nói chi là một tên Thánh tử vì 300 linh thạch đồng ý vào ở kỹ viện…
Tuy nhiên, khinh thường thì khinh thường, nhưng ngoài mặt bọn họ cũng không dám biểu lộ ra.
Thời điểm mọi người còn đang suy tư nên làm thế nào để đả động Trần Trầm, một nữ tử chậm rãi bước ra từ một cỗ xe ngựa.
Nữ tử một thân tử y, tuy là màu sắc tươi sáng, nhưng mặc lên người nàng lại không kém phần thanh lịch.
Vì nàng quá đẹp, khiến cho hoa phục trên người cũng đều ảm đạm, thất sắc.
Nhìn nữ tử toàn thân tản ra mị lực này, Hoa Hồng Nhan biến sắc.
- Hoa khôi đệ nhất Quốc đô, Cố Khuynh Thành!
Đám người chung quanh cũng nhịn không được thối lui hai bước, đây chính là tôn trọng đối với đại lão nhi cao cấp nhất nghiệp giới.
Phải biết vị hoa khôi này nhưng là một người khó lường, một mình chống đỡ động tiêu tiền thứ hai Quốc đô - Hoa Nguyệt lâu. Mà Túy Hồng lâu bởi vì có bát đại hoa khôi nên mới có thể miễn cưỡng đè ép nàng.
- Thánh tử!
Cố Khuynh Thành chầm chậm bước đến gần Trần Trầm, mỗi một bước đi dường như biết nói, lộ ra một cỗ phong tình khó tả. Lại nói, một tiếng Thánh tử kia, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, trêu chọc nhân tâm, chỉ hai chữ đã lấn át hết thảy thế gian chi khúc.
- Lợi hại!
Trần Trầm thầm thán phục, nếu như nói cô nương Di Nhiên cư là đẳng cấp đồng thau, Hoa Hồng Nhan thuộc về kim cương, vậy vị trước mặt này nhất định là vương giả rồi, ngay cả hắn, nghe một tiếng tiêu hồn kia cũng có cảm giác như sắp nhũn ra.
Cố Khuynh Thành bước đến trước mặt Trần Trầm, trong mắt tràn đầy bất lực, khẽ nói:
- Nhất khúc can tràng đoạn, thiên nhai hà xử mịch tri âm (2)? Đại Tấn tuy có 36 tông, nhưng chỉ có Thánh tử coi trọng những người… làm tiện nghiệp như chúng ta, khuynh thành đến đây là muốn nhìn xem Thiên Vân tông Thánh tử đến cùng là bực nào bất phàm…
(2) Xuất phát từ điển tích Bá Nha cùng Tử Kỳ. Cả đời Bá Nha, cầm nghệ của hắn cũng chỉ có Tử Kỳ hiểu được. Về sau, Tử Kỳ chết đi, Bá Nha liền đập đàn, bởi vì cảm thấy trên đời này không còn ai có thể hiểu được mình.
Một khúc bi thương đến ruột gan đều đứt.
Trên nhân thế tìm đâu thấy tri âm?
Có tài lại không gặp thời, hoặc không có tri âm thưởng thức.
- Hôm nay vừa thấy…
Nói đến đây, thần sắc điềm đạm đáng yêu của Cố Khuynh Thành thoáng cái đổi thành sùng bái.
Tuyệt đại giai nhân lộ vẻ mặt này khẳng định có thể làm thỏa mãn tự tôn của nam nhân!
Đám người xung quanh nhịn không được rùng mình, da gà rơi đầy đất, đệ nhất hoa khôi Quốc đô quá mức khủng bố! Vừa mở miệng liền ảnh hưởng đến… quần chúng vô tội bọn họ!
- Hôm nay vừa thấy thì sao? - Trần Trầm có hơi tò mò.
- Mạch thương nhân như ngọc, công tử thế vô song!
Cố Khuynh Thành thủ thỉ nói, trong mắt đã là sùng bái cực hạn.
- Cmn! - Trần Trầm cũng nhịn không được thối lui một bước.
Tuy hắn biết những lời này hình dung mình là vô cùng thích hợp, nhưng từ miệng nữ nhân này nói ra, nghe thế nào cũng thấy buồn nôn.
- Không biết Thánh tử có thể cùng ta đến Hoa Nguyệt lâu một chuyện không? Ta muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ, về phần Di Nhiên cư này, nếu là Thánh tử ưa thích, ngày sau ta cũng sẽ chiếu cố bọn hắn một hai.
Cố Khuynh Thành vừa nói vừa nhìn chiêu bài Di Nhiên cư, vẻ mặt tràn đầy đồng tình.
Trần Trầm chậc lưỡi kêu lạ.
Khó trách nữ nhân này có thể trở thành hoa khôi, tướng mạo kia, cùng với thủ đoạn bực này, muốn không trở thành hoa khôi cũng khó.
Nghĩ đến đây, hắn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi:
- Ta đến Hoa Nguyệt lâu có phải đưa linh thạch không?
Nghe hỏi, Cố Khuynh Thành che miệng cười khẽ:
- Thánh tử, ta và ngài là tri kỷ tương giao, sao có thể để mấy thứ thô tục như… linh thạch vấy bẩn được? Tri kỷ khó tìm, điểm ấy Khuynh Thành vẫn minh bạch.
Nói xong lời này, Cố Khuynh Thành mỉm cười chiến thắng.
Tên Thánh tử này cuối cùng cũng không thoát khỏi ma trảo của nàng.
Trước khi đến nàng đã sớm tìm mười mấy tên tác giả thoại bản, đến lúc đó soạn thành một chuyện tình thê lương tuyệt mỹ, truyền ra ngoài, đảm bảm lưu lượng khách của Hoa Nguyệt lâu sẽ tăng lên vài lần.
Nói không chừng từ nay về sau có thể nghiền ép Túy Hồng lâu!
Đang lúc nàng còn chìm trong mộng đẹp, sắc mặt Trần Trầm bỗng nhiên lạnh xuống, chỉ tay về phía đường cái, quát:
- Muốn ta chơi gái không trả tiền? Ta là loại người này à? Cút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận