Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 122: Nơi Này Là Địa Ngục Sao?

Chương 122: Nơi Này Là Địa Ngục Sao?Chương 122: Nơi Này Là Địa Ngục Sao?
         Viên Kình Thiên đờ mặt ra, gói nữ nhân này về làm gì? Không ăn được, còn chiếm chỗ.
Bất quá, hắn vẫn không dám nghi ngờ quyết định của sư huynh, nhanh chóng ẩn mình vào hư không.
Trần Trầm cũng thu liễm khí tức toàn thân.
Tội lỗi, Thanh Linh Tông Thánh nữ kia bất quá chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa không am hiểu chiến đấu, nếu thực đánh nhau chỉ sợ còn không bằng U Lan Tâm, vậy mà một thiên kiêu cảnh giới Kim Đan như hắn lại muốn đánh lén người ta…
Aiz! – Trần Trầm nặng nề thở ra một hơi.
Cùng lúc đó, nữ đệ tử và Thanh Linh Tông tách ra, đi vào dược điền, kiểm tra Thanh Linh Thảo bên trong.
Thấy vậy, Thanh Linh Tông Thánh nữ cũng xoay người, đi đến một chỗ khác, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, ánh mắt tràn đầy u sầu.
- Không biết đến lúc nào chiến tranh mới có thể chấm dứt?
Nàng vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên nhảy ra một thân ảnh, bụm miệng nàng lại.
Nhìn hắc y nhân đột ngột xuất hiện kia, trong mắt Thanh Linh Tông Thánh nữ tràn đầy sợ hãi.
Nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, Viên Kình Thiên đã xuất hiện phía sau, giơ một tay lên chặt xuống cổ nàng, khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Đánh ngất Thanh Linh Tông Thánh nữ, hai người cẩn thận lôi nàng vào rừng sâu.
Bên kia, nữ đệ tử đang kiểm tra Thanh Linh Thảo trong dược điền căn bản không chú ý đến một màn này, vẫn tập trung làm việc của mình.

Trong rừng, Viên Kình Thiên nhìn Thanh Linh Thánh nữ ngất xỉu, mặt tràn đầy sầu não.
Theo hắn thấy, tốt nhất là đi tìm Thanh Linh Tông bảo khố, sau đó làm lớn một trận, nhét đầy nhẫn trữ vật.
Giờ thì hay rồi, gói theo cục phiền phức này, không nhét vào nhẫn trữ vật được, còn làm đại sự gì nữa?
Cũng không biết sư huynh đang nghĩ gì.
- Ngươi thì biết cái gì! Thanh Linh Tông Thánh nữ Thanh Thiển là thân nữ nhi của Thanh Linh Tông tông chủ, trói nàng lại, Thanh Linh Tông ắt phải kiêng kị. – Trần Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng.
Viên Kình Thiên vểnh môi, lâm bẩm nói:
- Hay là đánh thức nàng ta dậy, hỏi xem bảo khố ở đâu?
- Bảo khố, bảo khố! Có chút tiền đồ được không hả, thân phận của chúng ta như vậy mà đi trộm đồ à?
Nói xong, Trần Trầm liếc nhìn Thanh Thiển đang hôn mê, nhỏ giọng bổ sung một câu:
- Cái này là trộm người… Không phải trộm đồ.
Đương nhiên, sâu trong nội tâm của Trần Trầm vẫn còn có một ý nghĩa khác.
Lấy bảo khố đương nhiên là phải lấy, nhưng lấy bảo khố của Thanh Linh Tông có hơi lãng phí.
Nếu bảo khố Thanh Linh Tông bị mất trộm, tạo thành tổn thất nghiêm trọng, những tông môn khác sẽ đề cao cảnh giác, đến lúc đó, hắn muốn đi lấy cũng không dễ.
Cho nên lần đầu trộm đồ, nhất định phải chọn đại tông môn, tốt nhất là Vô Tâm Tông, như vậy mới không lỗ.
- Được rồi, Kình Thiên đều theo sư huynh đấy. Chúng ta làm gì tiếp đây? Hạ độc dược điền của Thanh Linh Tông hay là giết người phóng hỏa?
Viên Kình Thiên nhỏ giọng hỏi, đối với sư huynh, hắn vẫn có vài phần sợ hãi.
Trần Trầm suy tư một hồi, quyết đoán nói:
- Chạy trốn, hôm nay chỉ là đi thử, bắt được Thánh nữ là tốt rồi, nán lại chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
Nghe Trần Trầm nói, Viên Kình Thiên không nói hai lời liền bước lên định ôm Thanh Linh Thánh nữ, nhưng bị Trần Trầm ngăn cản.
Vẻ mặt Viên Kình Thiên mờ mịt, mấy chuyện này không phải nên để tiểu đệ làm sao?
- Kình Thiên, ta là Luyện Thể Nhất Mạch, mấy chuyện cực nhọc, bẩn thỉu này vẫn nên để sư huynh làm đi.
Trần Trầm nghĩa chính ngôn từ, không đợi Viên Kình Thiên kịp phản ứng, đã vác Thanh Linh Thánh nữ trên vai.
Một khắc sau, một cỗ mùi thơm xông vào mũi, ngoài ra, phần lưng còn cảm nhận được xúc cảm nhuyễn nhu, vô cùng thoải mái.
Trần Trầm hít sâu một hơi, Viên Kình Thiên “tâm lý” còn nhỏ, hiểu nhiều quá không tốt, vẫn nên để hắn “chịu đựng” loại hấp dẫn này thì hơn.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm bước nhanh hơn, đi đến biên giới Thanh Linh Tông.

Không bao lâu sau, hai người quen tay hay việc, phá vợ hộ sơn đại trận, trốn khỏi phạm vi Thanh Linh Tông.
Nhìn Thánh nữ Thanh Linh tông trên lưng Trần Trầm, Viên Kình Thiên có chút không dám tin.
Bọn họ vậy mà lại xông vào ba mươi sáu tông bắt cóc một Thánh nữ, hơn nữa còn thành công thoát thân.

- Trở về biết nói sao không?
Trần Trầm cõng Thanh Thiên bay lên trời, nghiêm túc nói với Viên Kình Thiên ở chỗ tối.
- Biết, chúng ta giữa đường bắt được. – Viên Kình Thiên quyết đoán đáp.
Không có biện pháp, nếu hắn không nói như vậy, sau này sư huynh sẽ không mang theo hắn chơi nữa.
- Biết là tốt rồi, nếu như lỡ miệng, ngươi tự mình quay về đệ nhị phân bộ đi!
Hai người một đường tán chuyện, không bao lâu sau đã về đến đại doanh của Độc bộ Ma môn.
Trong đại doanh, thành viên của tất cả các bộ đang thương lượng kế sách, môn chủ Độc bộ cùng Chu Phong, Chu Sơn thì yên lặng ngồi một bên lắng nghe.
Đám tu sĩ Nguyên Anh bọn họ ngày thường đều tu luyện, đối với mấy chuyện công thành đoạt đất kỳ thật không mấy am hiểu.

- Hay là điều thêm khí giới công thành từ Cơ Quan Khôi Lôi bộ đi? Nói thật, sau khi người Vô Tâm Tông vào thành, hộ thành đại trận kiên cố hơn gấp mấy lần, cường công sẽ dẫn đến tổn thất thảm trọng! – Một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nói.
- Làm vậy cũng được, nhưng đồ của Cơ Quan Khôi Lỗi bộ quá lớn, nhẫn trữ vật không chứa nổi. Vận chuyển đến sẽ gây ra động tĩnh lớn, rất có thể bị phục kích giữa đường…
- Vậy phải làm sao bây giờ? Nghe nói Vô Tâm Tông chuẩn bị hạ thủ với tam tông Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Môn chủ mấy cái tông môn phụ thuộc Vô Tâm Tông cũng có vài tên đột phá Nguyên Anh cảnh. Chúng ta không thể chậm trễ, phải gây áp lực với bọn họ, khiến bọn họ triệu tập càng nhiều cường giả Nguyên Anh đến.
Trên thực tế, trận chiến này, Đại Chu chiếm ưu thế toàn diện, rất nhiều phân bộ đã chiếm cứ liên tiếp năm sáu tòa thành.
Vô Tâm Tông không quan tâm mấy thứ này, chỉ tập trung một bộ phận lực lượng thủ hộ mấy cái tông môn mấu chốt, một trong số đó chính là Thanh Linh Tông.
Lực lượng còn lại dùng để đối phó với mấy cái tông môn kiên quyết chống cự như Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn, Huyền Vũ Môn, Thiên Vân Tông,…
Rất rõ ràng, bọn họ muốn giải quyết mấy cái tông môn này, sau đó mang theo lực lượng tổng thể quyết chiến một trận với Ma môn, khu trừ Ma môn khỏi Đại Tấn.
Đồng thời, lần này cũng có thể mượn sức Ma môn tẩy trừ ba mươi sáu tông Đại Tấn.

Thời điểm mọi người còn đang trầm tư suy nghĩ, Trần Trầm vác Thanh Linh Tông Thánh nữ trở về.
Nhìn thấy vị thiếu chủ Luyện Thể Nhất Mạch này, trong mắt đám người đều có tôn kính, chỉ có điều… Nữ nhân này là cái quái gì?
Chẳng lẽ thiếu môn chủ là một tên háo sắc? Thế nhưng sao có thể mang gái vào đại doanh được?
- Thiếu môn chủ? Đây là…? – Chu Phong đứng lên, chỉ chỉ Thanh Linh Tông Thánh nữ một thân lục y, có chút khó hiểu hỏi.
Lúc này, ánh mắt Trần Trầm đã khôi phục vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Ta đã từng gặp nữ nhân này tại Quốc đô, là Thanh Linh Tông Thánh nữ, đồng thời cũng là thân nữ nhi của Thanh Linh Tông tông chủ. Ta gặp được trên đường, thuận tiện bắt về.
- Cái gì!? – Đám người kinh hô.
Thiếu môn chủ ra ngoài không bao lâu lại bắt về một cái Thánh nữ, cái này có phải mơ không?
Nếu quả thật là Thanh Linh Tông Thánh nữ, bọn họ có 108 biện pháp ép Thanh Linh Tông phải đi vào khuôn khổ.
Mắt thấy vẻ mặt đám người dần dần tà ác, trong lòng Trần Trầm khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Đương nhiên hắn sẽ không để đám người Ma môn này thắng quá dễ dàng, nói thật, hắn không có ý định để Ma môn triệt để đánh bại Đại Tấn.
Bởi vì như vậy, Ma môn sẽ không dung được Thiên Vân Tông.
Theo như kịch bản lý tưởng của hắn, Vô Tâm Tông sẽ bị diệt, Thiên Vân Tông thay thế Vô Tâm Tông thống nhất ba mươi sáu tông, Đại Tấn cùng Đại Chu một lần nữa khôi phục thế cân vằng.
Mà khi đó, hắn lăn lộn được ở cả hai bên, đó mới là thắng lợi lớn nhất.
Chỉ có điều, muốn đi theo kế hoạch… Thập phần khó khăn.
- A…
Thời điểm mọi người đều có tính toán của riêng mình, Thanh Linh Tông Thánh nữ Thanh Hiển chậm rãi mở mắt ra.
Đạp vào mắt chính là một đám hình thù kỳ quái.
Nam nhân mang mặt nạ dữ tợn, nửa bên mặt đã hư thối, lão giả già nua chỉ còn da bọc xương, nữ tử kỳ lạ mặc thiếu vải,..
Nhìn đám người này, Thanh Thiển sắp khóc đến nơi, trong mắt tràn đầy bất lực.
Sợ hãi đến cực điểm.
- Ta đang ở đâu? Nơi này là địa ngục sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận