Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 349: Ta sẽ cho hắn biết tay

Chương 349: Ta sẽ cho hắn biết tayChương 349: Ta sẽ cho hắn biết tay
         Phương xa vang tiếng hét nhỏ:
- Kình Thiên!
Sau đó là một nữ nhân mặt mũi bình thường bay nhanh đến bên cạnh Trần Trầm, ôm lấy Viên Kình Thiên.
- Bát sư tỷ . . .
Gặp người đến là bát sư tỷ trong Ngọc Đỉnh Đan Tông, Chu Thư, Trần Trầm có chút áy náy không yên.
Chu Thư không nói chuyện, mà là lặng lẽ lấy ra vài viên đan dược bỏ vào miệng Viên Kình Thiên.
Không lâu sau, Viên Kình Thiên khôi phục ý thức, trông thấy nữ nhân trước mặt, gã có chút hoảng loạn, theo bản năng định đứng lên nhưng không thể nhúc nhích.
Tí tách!
Một giọt nước mắt rơi trên mặt, khiến Viên Kình Thiên sững sờ.
Qua giây lát, Viên Kình Thiên đỏ mặt nói:
- Sư tỷ, vốn định trở thành Nguyên Anh mạnh nhất rồi mới tỏ tình, đến lúc đó cho sư tỷ phong cảnh trở thành đạo lữ của ta, nay xem ra e rằng không thể.
Chu Thư nghe vậy bỗng tức giận nói:
- Phong cảnh cái gì? Ngươi không biết ta là loại người như thế nào sao? Ghét nhất là mấy thứ đó, về sau đừng suy nghĩ như vậy nữa, chỉ cần ngươi sống, dù ngươi là phàm nhân thì ta cũng nguyện ý làm đạo lữ của ngươi. Cùng lắm . . . ta Luyện Đan cho ngươi ăn, tranh thủ khiến ngươi sống lâu giống như ta.
Trần Trầm ở bên cạnh nghe mà mặt đỏ lên, không ngờ rằng người thành thật nói lời tâm tình rất có sức sát thương.
Nhưng Viên Kình Thiên quả thực không thể so đấu tiếp nữa.
Tình hình vết thương thì Trần Trầm có thể dùng thiên tài địa bảo cho Viên Kình Thiên khỏe nhanh, nhưng không có bảo bối bản mệnh, trong thời gian ngắn không cách nào luyện chế lại một món, thực lực của gã giảm mạnh, có so đấu tiếp cũng vô nghĩa.
Thấy hai người thành thật tâm sự một mình với nhau, Trần Trầm mang Hạ Tích Sương đi xa chút, không nghe tiếp.
Trần Trầm không hứng thú xem những trận đấu tiếp theo, trong đầu không ngừng suy tư nên làm bảo bối bản mệnh nào cho Viên Kình Thiên.
Thật lâu về sau.
So đấu của sáu tổ tu sĩ Nguyên Anh đã kết thúc, đúng như trong dự đoán.
Chỉ có một tổ mang lại tranh luận, đó là tổ của Viên Kình Thiên và Sở Hùng.
Sau khi Viên Kình Thiên đánh bại Sở Hùng thì còn một trận so đấu, nhưng bởi vì khoảng cách gần sát, tình hình vết thương của gã chưa lành, sở dĩ bỏ cuộc.
Sở Hùng cũng còn một trận so đấu, bị xếp cuối cùng.
Khi lên sân, tuy sắc mặt của Sở Hùng còn hơi tái nhợt nhưng chỗ đứt đã mọc lại, hiển nhiên ăn thiên tài địa bảo đẳng cấp rất cao.
Cuối cùng Sở Hùng cứng rắn đánh bại đối thủ của mình.
Sở dĩ nói chính xác hơn, gã và Viên Kình Thiên đều chỉ thua một trận, vấn đề là mỗi tổ chỉ được phép một người tham gia so đấu cuối cùng.
Sở Hùng sắc mặt khó coi, đi tới, chỉ Viên Kình Thiên dựa vào ôn nhu hương, trầm giọng quát:
- Ngươi có dám đấu thêm một trận với ta không?
Viên Kình Thiên cười khẩy nói:
- Kẻ thua cuộc cũng dám láo lếu!
- Nhà ngươi . . .!
- Kẻ thua cuộc!
- Ngươi . . .!
- Nếu ở trên chiến trường thì ngươi sớm bị ta chặt đầu, làm gì có thể đứng đây nói chuyện? Đồ thua cuộc!
Sở Hùng bị Viên Kình Thiên luôn miệng nói kẻ thua cuộc chọc tức, nhưng vô luận gã khiêu khích cỡ nào thì Viên Kình Thiên không chịu đấu lại.
Sở Hùng bất đắc dĩ đành nhìn về hướng tu sĩ Nguyên Thần cảnh giữ trật tự, hy vọng gã có thể đứng ra mà nói mấy câu.
Tu sĩ Nguyên Thần chỉ có thể vẻ mặt khó xử nhìn về phía Trần Trầm.
Trần Trầm vẻ mặt lạnh nhạt, mới rồi để Sở Hùng lên sân trận cuối, trong đó chắc chắn có gì mờ ám.
Nhóm người này thiên vị trắng trợn, tưởng hắn dễ ăn hiếp sao?
Trần Trầm đang định mở miệng thì phương xa một người đi tới.
- Đại ca, không bằng cho Sở đạo hữu một cơ hội đi.
Trần Trầm nghe vậy quay đầu nhìn lại, gặp Trương Kỵ vẻ mặt chân chất, mắt hắn hơi lấp lóe.
Trương Kỵ cười nói:
- Đại ca, có tổng cộng sáu tổ tu sĩ Nguyên Anh, nếu tổ này không có một người nào đứng ra thì ta có lẽ sẽ miễn đánh một trận.
Trần Trầm nghe hiểu lời ngầm của Trương Kỵ.
Ý là nếu để Sở Hùng tiếp tục đấu, vậy trận tiếp theo sẽ đụng độ Trương Kỵ.
Nghĩ thông điểm này, Trần Trầm nhìn nụ cười chân chất của Trương Kỵ, cảm giác tiểu tử này biến hóa rất lớn, dường như càng xấu xa hơn.
Trương Kỵ nói thêm:
- Ca ca, nể mặt ta được không?
Trần Trầm ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu nói:
- Được, ta cho ngươi mặt mũi này.
Nghe Trần Trầm nói câu này, vô luận là tu sĩ Nguyên Thần hay Sở Hùng đều nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Trần Trầm khăng khăng không chấp nhận thì việc này hơi khó giải quyết.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là khó chứ không phải không có cách làm được.
Dù Trần Trầm ghê gớm đến đâu cũng chỉ là cường giả Nguyên Thần cảnh, lực ảnh hưởng cũng không có lớn như vậy.
Đương nhiên, tình huống hiện giờ là tốt nhất, hai bên không cần trở mặt.
Tu sĩ Nguyên Thần khen ngợi Trần Trầm:
- Trần đạo hữu rộng rãi!
Sau đó gã nhìn qua Sở Hùng.
Sở Hùng thấy vậy tùy ý chắp tay, bâng quơ nói:
- Đa tạ Trần đạo hữu.
Nghe xưng hô kia, tu sĩ Nguyên Thần cười ngượng nghịu, vội kéo Sở Hùng đi, dường như sợ Trần Trầm đổi ý.
Phải biết rằng, dưới tình huống bình thường, tu sĩ không có tư cách xưng hô cường giả cao hơn mình một đại cảnh giới là đạo hữu. Sở Hùng tâm cao khí ngạo, căn bản không biết tiến lùi.
Đợi hai người kia đi khuất, Trương Kỵ cũng bước đi, nhưng khoảnh khắc xoay người, vẻ mặt của gã từ chân chất biến thành lạnh băng, âm trầm nói:
- Đại ca, hắn liên tiếp châm chọc mỉa mai ngươi, bị thương nhẹ như thế không đủ nhớ đời. Ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ cho hắn biết tay, trút giận cho ngươi!
Trần Trầm nhìn bóng lưng áo đen kia, trong lòng ấm áp, cuối cùng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Sau khi tuyển ra người mạnh nhất các tổ, vì bảo đảm tất cả tu sĩ đều có thể khôi phục trạng thái cao nhất, đại hội đấu pháp tạm dừng hết nửa ngày.
Trong nửa ngày, Trần Trầm tìm hiểu sơ tình huống của Kết Đan Kỳ và Nguyên Thần cảnh.
Trong đám tu sĩ Kết Đan Kỳ, hai Tiên Thiên Linh Thể biểu hiện tốt nhất, điều này không bất ngờ.
Ngược lại bên Nguyên Thần cảnh qua nửa ngày còn chưa đánh được vài trận, đến nay vẫn chưa thấy manh mối gì, ngay cả phần tử hiếu chiến như Lão Chu cũng chưa lên sân.
. . .
Nửa ngày sau.
Sở Hùng khôi phục trạng thái cao nhất, nghênh ngang xuất hiện gần lôi đài Nguyên Anh.
Tu sĩ Nguyên Anh chia thành sáu tổ, người mạnh nhất mỗi tổ đều có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Sáu tu sĩ Nguyên Anh mạnh nhất quyết đấu theo cặp, quyết ra ba người, trong ba người có một người không đấu, tranh đoạt danh hiệu Nguyên Anh mạnh nhất với hai người khác.
Đối thủ đầu tiên của Sở Hùng là Trương Kỵ.
Nhìn Trương Kỵ mặc áo đen ở lôi đài đối diện, Sở Hùng nhếch môi cười.
Cuối cùng không đánh với Lý Kình Thiên gì đó.
Tên khốn kiếp ẩn thân nguyên trận, gã không thể nào công kích, có thực lực đầy mình mà không thể phát huy ra nhiều ít, cuối cùng bị đánh lén hạ gục.
Điều này khiến trong lòng Sở Hùng cực kỳ bực tức.
Vô luận là Kết Đan cảnh giới hay Nguyên Thần cảnh giới, trước mắt chưa từng phát sinh tình huống Tiên Thiên Linh Thể thua, gã là người đầu tiên!
Có thể nói là sỉ nhục của Tiên Thiên Linh Thể! Huống chi gã thua trong tay một Nguyên Anh hậu kỳ vô danh!
Trải qua trận chiến ấy, bên ngoài đặt cược gã trở thành Nguyên Anh mạnh nhất đã giảm thấp tỷ lệ đền rất nhiều, thua xa một tu sĩ Tiên Thiên Linh Thể khác bên tổ Nguyên Anh khác.
Biết được tình huống này, có thể tưởng tượng Sở Hùng tức giận đến mức nào. Vì chứng minh chính mình, gã đã âm thầm quyết định, mỗi trận về sau phải thắng thật đẹp, càng phải biểu hiện hung tàn nhiều vào, khiến đám người bên ngoài biết gã sở dĩ thua Lý Kình Thiên không phải vì yếu mà vì Lý Kình Thiên rất biết chiêu trò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận