Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 240: Biển sâu sóng to, quân lâm thiên hạ

Chương 240: Biển sâu sóng to, quân lâm thiên hạChương 240: Biển sâu sóng to, quân lâm thiên hạ
         Chỉ có người thần bí đeo mặt nạ là có chút hưng phấn, theo tay vung lên, một báu vật hình lồng chụp hoàn toàn bảo vệ gã.
Người thần bí cười khẩy nói:
- Nam Bình Hải, đây là cái giá phải trả cho ngươi không giao nộp cung phụng đúng thời hạn!
Người thần bí lấy một cây sáo ngắn ra, bắt đầu thổi.
Giai điệu của sáo ngắn vẫn réo rắt buồn thương, không lâu sau, ở phương hướng khác cũng bắt đầu có ‘đảo nhỏ’ trôi nổi lại gần.
Chủ thuyền thô kệch Nam Bình Hải mặt đen thui, lập tức kêu gọi tu sĩ khác cùng tiến công màn sáng phòng hộ.
Bị các loại công kích cường đại đánh vào, tuy màn hào quang rung bần bật nhưng không có dấu hiệu bị đánh tan.
Người thần bí một bên cười nhạt một bên thổi sáo ngắn.
Một lát sau, cái kìm của hải yêu cua đột nhiên đập hướng thuyền lớn.
Tuy kìm to không đụng vào mặt biển nhưng gió rít khủng bố khiến toàn bộ mặt biển lấy kìm to làm trung tâm rẽ đôi ra.
Chủ thuyền hét chói tai:
- Mở trận pháp đến lớn nhất!
Trong khoảnh khắc, đại trận hộ thuyền tăng mạnh gấp mấy lần. Ánh sáng linh lực đậm đặc khiến người không cách nào nhìn thẳng!
Bùm!
Giây tiếp theo, vang tiếng nổ điếc tai, kìm to và đại trận hộ thuyền bỗng nhiên va chạm vào nhau.
Toàn bộ thuyền lớn như món đồ chơi bị đánh bay lên trời, xoay bảy, tám vòng trên cao rồi rớt xuống mặt biển.
Bùm!
Sau khi rơi xuống biển, một tiếng vang trong trẻo, đại trận hộ thuyền vỡ nát.
Còn tu sĩ trên thuyền thì thừa dịp này mơ hồ nhảy xuống biển hết.
Trần Trầm cũng không ngoại lệ.
Đợt va chạm vừa rồi, dù hắn là tu sĩ Nguyên Anh Luyện Thể cũng bị chấn toàn thân khó chịu, tu sĩ khác thì e rằng đa số bị thương nặng.
Xuống biển, Trần Trầm ló đầu ra quan sát một chút thế cục bốn phía.
Có tổng cộng ba con hải yêu khủng bố từ ba mặt bao vây thuyền lớn vào giữa, tình hình này . . . trừ phi có thể đột phá khí thế phong tỏa của ba con hải yêu Luyện Hư, chứ không thì chỉ có một con đường chết.
Mà muốn đột phá phong tỏa, nói dễ hơn làm?
Chênh lệch giữa Luyện Hư và Nguyên Anh không thể tính toán, một khi đến gần, chỉ riêng khí thế của hải yêu đủ đánh chết tu sĩ Nguyên Anh rồi.
- Lục Đậu, đành dựa vào ngươi.
Trong lòng Trần Trầm cay đắng, lập tức mở ra Tị Thủy Tráo, lặn xuống biển, thả Lục Đậu ra.
Trần Trầm thầm mong chờ Lục Đậu có thể giao lưu với các tiền bối trong biển tha cho mình một con đường.
Phải biết rằng, bi kịch lớn nhất đời người là chưa tiêu hết tiền mà người đã về chầu trời.
Vấn đề không phải có tiền hay không mà là hắn mang thiên tài địa bảo chứa trong mấy chục chiếc trữ vật giới, nếu chết tại đây thì hắn làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho người thần bí kia!
Lục Đậu vừa lặn xuống biển liền huơ tay huơ chân, đôi mắt nhỏ vui vẻ híp lại. Sau khi xác định chính mình sẽ không bị đưa trở về, Lục Đậu bắt đầu bơi vòng quanh Trần Trầm.
Rùa con không ngừng đổi tư thế, lúc thì bơi ngửa, khi thì bơi ếch, lúc hưng phấn thậm chí phun một chuỗi bong bóng nước vào mặt Trần Trầm.
Tâm tình rùa con hoàn toàn trái ngược với Trần Trầm.
Trần Trầm không rảnh chơi với rùa con, trực tiếp chui vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung:
- Lục Đậu, giao cho ngươi, ta đi trốn trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung đây! Ngươi mang ta bơi ra ngoài!
Vừa mới tiến vào Trần Trầm đã cảm thụ vài ánh mắt khủng bố nhìn về phía vị trí của mình.
Giờ phút này, Trần Trầm cảm giác linh hồn run rẩy, dường như sắp trời sập đất nứt.
Không cần đoán cũng biết đó là ánh mắt của ba con đại hải yêu!
Lục Đậu vốn bơi ngửa, cảm thụ đến ba ánh mắt kia thì đôi mắt nhỏ bỗng nhiên mở to, mặt xanh thoáng chốc nghiêm túc, động tác ngừng bặt.
Ngay sau đó, nó trực tiếp rút đầu rút chân vào trong mai rùa, sau đó rơi xuống đáy biển, hiển nhiên muốn giả chết.
Trần Trầm núp trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung không biết nên nói cái gì.
Nhưng nếu thật sự có thể lừa qua được ải này thì vẫn xem như một kế sách hay.
Đáng tiếc không như mong muốn, còn chưa đợi Lục Đậu chìm đến đáy biển thì cái kiềm của hải yêu cua to đã cuốn sóng biển ập về hướng này.
Tốc độ nhanh còn hơn lúc nãy công kích thuyền lớn gấp đôi!
Nguyên đáy biển đều bị khuấy động trời long đất lở, dường như phát sinh động đất ở đáy biển.
Trần Trầm bản năng muốn bay ra, kéo Lục Đậu chạy mất, nhưng hắn không kịp hành động thì đã bị khí thế mạnh mẽ kia làm kinh sợ không thể động đậy.
Ngay sau đó, kiềm to chính xác kẹp mai rùa của Lục Đậu.
Trời đất quay cuồng.
Chờ khi Trần Trầm tỉnh táo lại thì Lục Đậu đã bị kẹp đến trước mặt hải yêu cua to.
Tình hình này giống như nam nhân to cao hai thước dùng ngón tay kẹp hạt gạo.
Nhìn con mắt cua to còn hơn thân thể của mình gấp mấy lần ở gần ngay trước mặt, trong lòng Trần Trầm lạnh lẽo.
Tiểu Vô Ưu Tiên Cung bị cột trên người Lục Đậu, nếu rùa con bị nuốt chửng thì Trần Trầm cùng với Tiểu Hoàng, Tiểu Hoa cũng sẽ tiêu đời theo.
Lục Đậu bị kẹp không thể động đậy, tứ chi rốt cuộc duỗi ra, quơ quào liên tục, miệng phát ra tiếng ư ư.
Trong Vô Tận Hải hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên kỳ dị của Lục Đậu.
Sau đó xảy ra cảnh cực kỳ khó tin.
Nhìn Lục Đậu nhỏ xíu đến gần như không thấy, đôi mắt hải yêu cua to lộ ra cảm xúc bi thương nhân tính hóa, không ngờ chảy hai giọt lệ, giọt nước rớt xuống biển phát ra tiếng nổ vang.
Không đợi Lục Đậu phản ứng có chuyện gì thì hải yêu cua to đã nhẹ nhàng đặt Lục Đậu lên lưng mình, ngửa đầu lên trời phát ra tiếng rống.
Tiếng gầm như rồng ngâm:
- Grao!
Tiếng thét điên cuồng kéo theo hai con đại hải yêu khác ló lên mặt nước, đó là một con bạch tuộc khổng lồ và một con rùa biển khủng bố.
Hai con hải yêu ló đầu lên, cũng ngửa đầu gầm rú.
Tiếng gầm rống của ba con hải yêu kinh thiên động địa, trong phút chốc phong vân biến sắc, sóng to dâng lên, vùng biển trong phạm vi mấy trăm dặm như sôi trào, vô số sinh vật dưới biển nhảy lên mặt nước. Có mấy con đại hải yêu Nguyên Thần cảnh cũng chui ra mặt nước, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Lục Đậu nằm sấp trên lưng cua to, ở vị trí cao nhất thì mắt tràn đầy mờ mịt, nhưng rồi có cảm giác quân lâm thiên hạ
Thấy cảnh kỳ dị trong phạm vi mấy trăm dặm này, đám tu sĩ rơi vào Vô Tận Hải trên mặt tràn ngập kinh sợ.
Ai mà ngờ dưới Vô Tận Hải ẩn tàng nhiều hải yêu như thế!
Đáng tiếc bọn họ không có cơ hội trở về thổi phồng về kỳ cảnh này.
Chỉ riêng ba đại hải yêu Luyện Hư hợp thành phong tỏa đã là bọn họ không thể đột phá.
Nghĩ đến đây, đám tu sĩ mặt xám tro, Nam Bình Hải cũng trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Mắt người thần bí lấp lóe tia nghi ngờ.
Tuy có chút xíu năng lực câu thông với đại hải yêu, nhưng còn lâu mới có thể tạo thành cảnh tượng này.
Không lẽ trong khúc nhạc vừa thổi có điệu nào sai, thổi bừa gặp may chọt trúng điểm cấm kỵ nào đó?
Nghĩ đến đây, đầu óc người thần bí xoay nhanh nhớ lại từng giai điệu vừa thổi, tâm tình dần dần kích động, dường như sắp phát hiện bí mật động trời gì.
. . .
Chỉ có Lục Đậu tựa hồ nghe hiểu tiếng rống của một đám hải yêu, mặt xanh nho nhỏ bắt đầu trở nên uy nghiêm, trên khuôn mặt non nớt toát ra bá khí không phù hợp với hình thể của nó.
- Hú!
Một tiếng gầm, vạn yêu im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận