Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 120: Huyền Vũ Phá Cấm

Chương 120: Huyền Vũ Phá CấmChương 120: Huyền Vũ Phá Cấm
         Xoẹt!
Tiếng tơ lụa bị xé rách vang lên, một gã Kim Đan tu sẽ thổ huyết rút lui.
Trong hư không, Viên Kình Thiên hiện thân, có hơi ngại ngùng nói:
- Sư huynh, thực lực ta có hạn, một kích tối đa chỉ có thể đả thương một tu sĩ Kim Đan.
- Đã đủ rồi, có thể làm vậy, ngươi đã không tệ. – Trần Trầm không chút keo kiệt khích lệ.
Bán bộ Kim Đan đánh lén có thể đả thương Kim Đan đã là rất tốt, dù sao kết đan với không kết đan căn bản vẫn có chênh lệch.
- Viên Kình Thiên!
Hai tu sĩ còn lại lập tức rút lui, đề cao cảnh giác.
Vị này chính là kẻ tiếng tăm lừng lẫy, đã hành thích tân vương, đại địch của Vô Tâm Tông, không ngờ hắn vậy mà lại trốn ở gần đây.
- Được rồi, còn lại cứ giao cho sư huynh ta! – Trần Trầm bật cười ha hả, Viên Kình Thiên khẽ gật đầu, lại tiếp tục ẩn thân.
Hai vị tu sĩ Kim Đan không cảm ứng được tung tích của hắn, vừa kinh vừa sợ, dưới tình huống như vậy sao có thể là đối thủ của Trần Trầm?
Sau nửa khắc, ba tên tu sĩ Kim Đan của Vô Tâm Tông đã bị đánh chỉ còn lại kim đan.

Nhìn kim đang trong tay, Trần Trầm âm thầm đánh giá thực lực của mình.
Trên phương diện Luyện Thể, hiện tại, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết của hắn vừa bước vào đệ tam trọng, tương đương với Kết Đan sơ kỳ.
Nhưng công pháp của Cửu Chuyển Kim Thân Quyết có chút nghịch thiên, hơn nữa thể chất hắn lại đặc thù, cho nên Luyện Thể Kim Đan sơ kỳ vẫn có thể đánh một trận với Kim Đan trung kỳ.
Nói về Luyện Khí, tu vi của hắn hiện là Trúc Cơ hậu kỳ, sắp bước vào đỉnh phong, bởi vì Tiên Thiên Không Linh Thể cùng với Luyện Khí tầng hai mươi mốt mới Trúc Cơ, cho nên thực lực Luyện Khí của hắn hơn xa tu sĩ cùng cấp bậc, đánh bại Bán bộ Kim Đan hẳn không khó, so với Kim Đan thì vẫn còn kém một chút.
Nếu thật liều mạng, kết hợp Luyện Thể cùng Luyện Khí, có thể đánh bại được Kim Đan trung kỳ.
Thế nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không thể nào đồng thời thi triển hai loại công pháp, đó chẳng khác nào là tự bại lộ thân phận.
Hơn nữa, điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người không có pháp bảo mới được.
- Sư huynh, lời lúc trước ngươi nói với ta quả thật có đạo lý, chỉ cần còn một hơi thở, phấn đấu không ngừng! Ta thụ giáo! – Viên Kình Thiên bên cạnh khẽ nói.
Trần Trầm không biết phải nói gì? Mình có nói với hắn vậy sao? Cái này là nói với Trương Kỵ mà!!!
- Chỉ là… Không biết vì sao ta có cảm giác tên ngồi xe lăn kia nhìn rất quen, sư huynh, ngươi biết hắn không?
- Không biết, chắc là gặp thoáng qua.
Qua loa đáp một câu, Trần Trầm lặng yên lấy túi linh thú trong nhẫn trữ vật ra.
Trước khi rời khỏi đệ nhất phân bộ Ma môn, Chu Nhân Long đã cho hắn một cái nhẫn trữ vật, cho nên đến đệ nhị phân bộ Ma môn, hắn mới dám trắng trợn dùng nhẫn trữ vật như vậy.
Có điều, cái túi linh thú này quá chói mắt, hắn vẫn luôn không dám lấy ra.
Cẩn thận từng chút một mở túi linh thú, Trần Trầm nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong cũng có một đôi mắt Đậu Xanh be bé nhìn lại hắn.
- Cmn!
Trần Trầm phát hoảng, nhìn kỹ lại, Huyền Vũ Đản trong túi linh thú đã vỡ ra một cái lỗ, nhìn xuyên vào trong, có thể thấy một đầu tiểu ô quy tí hon đang nhìn mình bằng ánh mắt đói khát.
Chuẩn xác mà nói là nó đang nhìn mấy viên Kim Đan trong tay Trần Trầm.
- Muốn ăn cái này?
Trần Trầm tham dò ném kim đan vào túi linh thú, cái đầu rùa bé tí duỗi phắt ra, há mồm nuốt trọn viên kim đang kia vào bụng.
Phanh!
Một âm thanh giòn vang, Huyền Vũ Đản đã hoàn toàn vỡ ra, một con tiểu ô quy to cỡ lòng bàn tay ngang trời xuất thế, nhảy lên tay Trần Trầm.
Con rùa này toàn thân xanh biếc, thoạt nhìn cũng không khác gì rùa bình thường, nhất là đôi mắt Đậu Xanh kia, thỉnh thoảng đảo quanh, nhìn rất ngốc.
Nhưng Trần Trầm lại biết tên gia hỏa này bất phàm, bởi vì mặc dù nó chỉ to cỡ bằng bàn tay, thế nhưng nặng đến mấy trăm cân.
- Thôi thì gọi ngươi là Đậu Xanh vậy!
Trần Trầm nhìn Huyền Vũ, mỉm cười nói.
- Ba! – Tiểu Huyền Vũ há miệng, phát ra một âm thanh khó hiểu coi như đáp lại.
Viên Kình Thiên bên cạnh thấy một màn như vậy cũng không có biểu hiện quá lớn, trong khoảng thời gian, thỉnh thoảng Trần Trầm xuất trong nhẫn trữ vật mấy thứ đồ chơi ném cho hắn, chẳng hạn như chong chóng, giờ lấy ra một con rùa cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Trần Trầm lẳng lặng thu Đậu Xanh vào túi linh thú.
Nghe đời Huyền Vũ vừa ra đời liền có thực lực kết đan, không biết có thật vậy không nữa?
Bất quá, hiện tại tiểu Lục vừa mới sinh, Trần Trầm tạm thời không có ý định đem nó đi chiến đấu.
Vô luận là thú hay người, lúc nhỏ cũng nên vô ưu vô lự, như Viên Kình Thiên… không tính.
Phanh!
Nhưng đúng lúc này, túi linh thú đột nhiên phát ra tiếng động rất nhỏ, ngay sau đó, tiểu Đậu Xanh ló đầu ra khỏi túi.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm nhíu mày.
Túi linh thú vốn dĩ có cấm chế, thông thường chỉ cần đóng miệng túi lại, yêu thú bên trong không cách nào ra được.
Trừ phi thực lực của chúng quá cường đại, trực tiếp phá vỡ túi linh thú.
Trần Trầm cảm thấy nghi hoặc, lại thả Đậu Xanh vào, đóng miệng túi lại.
Không bao lâu sau, miệng túi lại sáng lên một đạo phù văn hào quang, ngay sau đó, cấm chế bị giải trừ, Đậu Xanh lần nữa ló đầu ra nhìn.
- Cái này… Là thiên phú thần thông?
Trần Trầm thầm líu lưỡi, nghe đồn một vài yêu thú lợi hại đều có thiên phú thần thông của mình, xem ra tiểu ô quy này cũng có, hơn nữa còn là loại thần thông giải trừ cấm chế.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nuốt nước miếng, nhìn Viên Kình Thiên đang đứng kiểm tra chiến lợi phẩm ở cách đó không xa.
Tàng hình quái, Phá cấm quái, cộng thêm một cái Truy tung quái là hắn…
Tổ ba người này đúng là trời sinh đạo tặc mà!
- Phi! Ta đang nghĩ cái gì chứ? Thân là thiếu môn chủ đệ nhất phân bộ Ma môn, Thiên Vân Tông Thánh tử, sao có thể đi trộm đồ? Mấy chuyện mất mặt này tuyệt đối không thể làm.
Dùng sức lắc đầu, Trần Trầm xua hết mấy thứ suy nghĩ loạn thất bát tao ra khỏi đầu mình, hơn nữa còn hung hăng giáo dục Đậu Xanh một trận.
Rốt cuộc, Đậu Xanh cũng không tiếp tục ló đầu ra, mà ngoan ngoan đi ngủ.
- Sư huynh, ba tên Kim Đan này cộng lại có một vạn linh thạch, mấy thứ bảo vật linh tinh,… Tất cả đều cho ngươi!
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Viên Kình Thiên, khóe miệng Trần Trầm từ từ nhếch lên thành một nụ cười tà ác.
Trước kia hắn không nghĩ nhiều, hôm nay xem ra phải lừa dối tên nhóc tàng hình này nhiều một chút mới được.
Đang lúc trong đầu nảy ra vô số kế hoạch, xa xa, Chu Phong cùng Chu Sơn bay tới.
- Thiếu môn chủ, ngươi không có việc gì là ta an tâm rồi!
- Hai tên Nguyên Anh của Vô Tâm Tông đã chạy thoát, chúng ta không ngăn được, nhưng bọn họ cũng không kịp mang đi Vô Hận phi châu, ngoài ra, Thiên Vân Tông còn bắt được không ít đệ tử Vô Tâm Tông, xem ra, Thiên Vân Tông cùng Vô Tâm Tông cũng chỉ có thể là tử địch.
Hai người Chu Phong, Chu Sơn nhìn Trần Trầm bằng ánh mắt vô cùng bội phục.
Theo bọn họ thấy, đây hết thảy là thiếu môn chủ anh minh, nếu như bọn họ không kịp thời chạy đến, cuối cùng, Thiên Vân Tông không địch lại, đoán chính tám chín phần đầu nhập vào Vô Tâm Tông.
Thế nhưng hôm nay Vô Tâm Tông tổn thất thảm trọng, ngày sau, dù Thiên Vân Tông có muốn đầu hàng thì cũng không có cơ hội.
- Việc này rất nhỏ, thời điểm này, Vô Tâm Tông cấp thiết muốn dùng thủ đoạn lôi đình sát nhập ba mươi sáu tông, chúng ta chỉ cần khiến bọn họ không như ý nguyện là được.
Trần Trầm vừa dứt lời, Chu Phong bên cạnh vội lấy ra lệnh bài thông tinh, nhìn thoáng qua một lược, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
- Thiếu môn chủ, Vô Tâm Tông phái đại lượng nhân thủ hiệp trợ Thanh Linh Tông, hôm nay đệ lục phân bộ Ma môn đã liên tiếp bại lui, hướng đệ nhất phân bộ cầu viện.
- Mà đệ nhất phân bộ, chỉ có ta cùng Chu Sơn là Nguyên Anh, hiện tại chúng ta phải đi trợ giúp đệ lục phân bộ một phen.
- Thanh Linh Tông… - Trần Trầm dường như nghĩ tới cái gì đó.
Thanh Linh Tông đứng hàng thứ sáu trong ba mươi sáu tông, tu sĩ trong tông không am hiểu chiến đấu, trái lại sở trường là giải độc trị liệu, cho nên vẫn là chủ lực đối kháng Độc Bộ của Ma môn.
Trên chiến trường, mấy thứ như độc vật vô cùng đáng sợ, bởi vậy, Vô Tâm Tông rất “quý trọng” Thanh Linh Tông, đối với Thanh Linh Tông luôn là chiếu cố có hơn.
Từ đầu đến cuối, Thanh Linh Tông cũng đứng về phía Vô Tâm Tông, hôm nay, Vô Tâm Tông phái ra đại lượng nhân thủ gấp rút viện trợ Thanh Linh Tông, đó là chuyện nằm trong dự liệu.
- Thiếu môn chủ, tình huống khẩn cấp, ta đi trước! Chu Sơn, ngươi phải bảo vệ thiếu môn chủ thật tốt, phối hợp thiếu môn chủ hành động!
Thấy Trần Trầm không nói lời nào, Chu Phong vội bay lên trời, vọt về phía chiến trường.
Đúng lúc này, Trần Trầm cũng giật mình hoàn hồn.
- Đợi một chút! Ta cũng đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận