Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 109: Cái Gì? Còn Có Nơi Như Vậy?

Chương 109: Cái Gì? Còn Có Nơi Như Vậy?Chương 109: Cái Gì? Còn Có Nơi Như Vậy?
         Nghe được hệ thống nhắc nhở, tinh thần Trần Trầm chấn động.
Xuất hiện! Rốt cuộc cũng xuất hiện một lần cơ hội truy tung trên phạm vi lớn, hơn nữa còn là hai vạn mét, càng không hạn chế khu vực.
Điều này có nghĩa là Trần Trầm đến nơi khác cũng có thể sử dụng cơ hội lần này.
Nói thật, Trần Trầm vẫn có chút ghét bỏ tổng bộ Ma môn.
Độc vật tuy cũng là bảo vật, nhưng nhiều quá không hẳn là tốt. Ví dụ như cây nấm chỉ cần đến gần là giảm thọ kia, sao có thể mang nó bên người được? Trừ phi hắn ngại mệnh mình quá dài.
Đang lúc Trần Trầm suy tư, hai gã Ma môn trưởng lão đột nhiên đồng loạt quỳ rạp xuống.
- Ma môn đệ nhị phân bộ trưởng lão Ám Tinh, Ám Trần có chuyện quan trọng cầu kiến môn chủ!
Bọn họ vừa dứt lời, vách núi trước mặt bỗng nhiên nứt ra, để lộ đại môn to lớn.
Nhìn vào trong là một mảnh đen kịt, có huyết tinh chi khí nhàn nhạt truyền ra, thoạt nhìn vô cùng âm trầm, đáng sợ.
Nội tâm Trần Trầm thoáng cái trở nên khẩn trương cực độ.
Không ngờ nhanh như vậy đã phải gặp môn chủ Ma môn.
Phải biết, môn chủ Ma môn thế nhưng là đệ nhất đại lão lưỡng quốc đấy, ngay cả lão tổ Vô Tâm Tông so ra vẫn kém hơn.
Dù sao, Ma môn môn chủ không chỉ thống nhất ba mươi sáu phân bộ ma môn, mà còn đảm nhiệm vị trí Vương của Đại Chu.
- Chớ sợ, môn chủ sẽ không đả thương ngươi.
Hai gã trưởng lão Ma môn lạnh giọng nhắc nhở một câu, sau đó lập tức dẫn Trần Trầm vào trong. Càng đi vào, mùi máu tươi càng nặng.
Đến khi tiến vào sâu bên trong, mùi máu tươi đã xông hắn đến mức buồn nôn.
- Tên này không phải ma đầu hút máu người đấy chứ? – Trần Trầm thầm lo lắng, hắn sợ đi vào đó có khi bị người ta ăn sạch đến cọng lông cũng không còn.
Thế nhưng, sự tình lại vượt ngoài dự liệu của hắn.
Bên trong không có núi thây biển máu, cũng không có ma đầu khủng bố, chỉ có một lão giả lưng còng, tóc tai bù xù ngồi ngay ngắn trên bệ đá.
Xung quanh bệ đá có bốn đạo xích quang, khóa chặt lão giả lại, trong đó có hai đạo xuyên qua bả vai, mùi máu tươi phát ra từ đó.
- Người này là Chu Nhân Long mà sư phụ đã nhắc đến? Nhân sinh cũng quá thảm đi!
Trần Trầm thầm cảm khái.
Tiêu Vô Ưu từng nói với hắn, Ma môn môn chủ Chu Nhân Long là đệ nhất cao thủ lưỡng quốc, thực lực vô cùng cường đại, thế nhưng người không nói cho hắn biết, Chu Nhân Long vậy mà lại bị cầm tù.
Hơn nữa, trong hai nước, ai có thể khóa Ma môn môn chủ ở đây? Đó là thực lực cường đại bực nào? Chẳng lẽ là thế lực từ bên ngoài?

- Môn chủ! Kình Thiên hoàn thành nhiệm vụ… Nhưng trên đường rút lui gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thức hải sụp đổ, kính xin môn chủ ra tay, giúp Kình Thiên trùng tu thức hải!
Ma môn trưởng lão mang Trần Trầm đến chỉ chỉ Viên Kình Thiên đang đứng ngốc bên cạnh, ngữ khí thập phần bi thương.
- Có thể, bất quá nếu muốn ta thay hắn chữa trị thức hải, vậy thì cơ hội của đệ nhị phân bộ xem như mất đi.
Trần Trầm không thấy miệng môn chủ Ma môn động, nhưng hết lần này đến lần khác lại phát ra âm thanh, có điều là vô cùng trầm khàn, khiến người ta có cảm giác đối diện với ác quỷ luyện ngục.
Nghe vậy, hai trưởng lão Ám Ảnh, Ám Trần “phù” một tiếng quỳ sụp xuống, trong mắt ngấn lệ.
- Môn chủ! Lần này môn chủ đệ nhị phân bộ vẫn lạc, thiếu môn chủ bị trọng thương, mong rằng môn chủ khai ân! Cho thiếu môn chủ một lần cơ hội!
- Hơn nữa, lần này đệ nhị phân bộ ta cũng không phải về tay không, chúng ta mang hắn về!
Dứt lời, Ám Trần trưởng lão chỉ về phía Trần Trầm.
Trong khoảnh khắc, Chu Nhân Long bị khóa chặt trên bệ đá chợt ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ ập tới, nặng tựa ngàn cân, khiến hắn hận không thể lập tức quỳ rạp xuống đất.
Nhưng cuối cùng vẫn kiên trì chống đỡ, hơn nữa không sử dụng mảy may linh lực.
- Môn chủ, thiếu niên này tên là Trương Thần, tuy là người Đại Tấn, nhưng lại có Lang Huyên Bất Diệt Chi Thể cực hiếm! Nếu bái nhập Luyện Thể Nhất Mạch, qua một thời gian, Đại Chu ta lại có thêm một tuyệt đỉnh cao thủ!
Nghe hắn nói, trong mắt Chu Nhân Long lóe lên vài phần kinh ngạc, bất quá cũng không có gì hơn.
Khác với phản ứng khi Tiêu Vô Ưu gặp Trần Trầm, Chu Nhân Long bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, đây mới thực sự là đại lão, vô luận gặp phải chuyện gì cũng không biến sắc.
- Ha ha, Lang Huyên Bất Diệt Chi Thể, thú vị, ta đã biết, bất quá, Kình Thiên sau khi khôi phục cũng không có được ký ức, các ngươi vẫn muốn để hắn tranh giành vị trí thái tử Đại Chu?
- Nguyện ý!
Hai gã trưởng lão trăm miệng một lời nói.
Viên Kình Thiên vì ám sát Trọng Diệp, ẩn núp hơn mười năm ở Đại Tấn, bỏ ra nhiều như vậy, cho nên dù tâm trí hắn có trở thành một hài tử, bọn họ cũng muốn giúp hắn tranh một lần.
- Tốt, vậy các ngươi lui ra, để Kình Thiên lại đây.
Chu Nhân Long thản nhiên nói.
Ám Ảnh cùng Ám Trần liếc nhìn nhau, sau đó phi tốc lui ra ngoài.
Nháy mắt, trong lòng núi tĩnh mịch cũng chỉ còn lại Chu Nhân Long, Trần Trầm cùng Viên Kình Thiên đã mất đi ý thức, bầu không khí thoáng cái trở nên vô cùng áp lực.
Trần Trầm thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Nhìn thiếu niên đang khẩn trương cực độ trước mắt, Chu Nhân Long thản nhiên nói:
- Người Đại Tấn muốn nhập Ma môn ta phải thề độc trước tượng Ma Thần, bày tỏ thành tâm.
Nghe lời này, Trần Trầm mới chú ý pho tượng Ma Thần cực lớn phía sau Chu Nhân Long.
Nhìn pho tượng kia, nội tâm Trần Trầm cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lại bảo hắn thề, thế nhưng phải thề cái gì cho tốt đây?
Chu Nhân Long cũng không nói, cái này chẳng khác nào làm khó hắn?
Mắt thấy hào khí ngày càng áp lực, Trần Trầm phúc chí tâm linh, vội ngẩng đầu, trịnh trọng thề với pho tượng Ma Thần:
- Ma Thần tại thượng, Trương Thần thề, trong vòng mười năm tất diệt Vô Tâm Tông, bằng không chết không có chỗ chôn, vĩnh thế bất siêu sinh!
Nghe thế, Chu Nhân Long ngồi trên bệ đá khẽ run lên, qua một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi thề có hơi quá, Vô Tâm Tông dễ diệt thế à? Mười năm, vậy mà ngươi cũng dám nói.
Trần Trầm gãi gã đầu, hắn không có quá nhiều khái niệm với thời gian, phải biết hắn tu luyện cũng chỉ có mấy tháng.
Nếu cho hắn mười năm, không phải sớm vô địch thiên hạ rồi sao? Diệt Vô Tâm Tông chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Aiz, những lúc thế này, hắn chỉ có thể lấy Vô Tâm Tông ra nói, dù sao tông môn kia cũng chẳng phải thứ gì tốt, diệt thì diệt đi.
- Nếu không ta thề lại lần nữa? Đổi thành hai mươi năm nhé! – Trần Trầm có hơi do dự nói.
Nghe vậy, miệng Chu Nhân Long mấp máy một hồi, hình như là bị chọc giận.
- Ngươi cho rằng thề trước mặt Ma Thần là trò đùa à? Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi vi phạm lời thề, sẽ phải gánh chịu nguyền rủa của Ma Thần.
Hắn đã từng nghe thề thuần phục, nhưng thề trong vòng mười năm diệt Vô Tâm Tông là lần đầu thấy đấy.
Cái này có khác nào đi tìm chết?
Cơ mặt Trần Trầm co giật một trận, hóa ra thề sẽ ứng nghiệm? Đây là lần đầu tiên hắn nghe chuyện này đấy.
Còn tưởng nói qua loa cho qua là được.
- Mà thôi, ngươi đã dám phát thệ, ít nhất chứng minh ngươi có tâm cừu thị Vô Tâm Tông, vậy là đủ rồi, từ giờ trở đi, ngươi là đệ tử Luyện Thể nhất mạch Ma môn ta.
- Ma môn khác với Đại Tấn, vô luận ngươi có thiên phú cao cỡ nào, cũng sẽ không có được ưu đãi đặc thù, hết thảy đều phải do tự ngươi đi tranh.
- Dù là vị trí môn chủ Ma môn, nếu ở các phân bộ khác có người có thực lực mạnh hơn ta, ta cũng phải thối vị nhượng hiền.
Lời Chu Nhân Long khiến Trần Trầm có hơi thất vọng.
Vốn tưởng tùy tiện kiếm được cái chức thiếu môn chủ, xem ra là hắn nghĩ nhiều, chỗ rách nát này thực không phải chỗ dành cho loại thiên tài như hắn.
Nhưng mấy lời kế tiếp của Chu Nhân Long lại khiến Trần Trầm chấn động.
- Ba phân bộ đứng đầu Ma môn ta đều có bí cảnh của mình, trong đó cất giấu đủ loại truyền thừa, mà những truyền thừa này đều có khảo nghiệm khác biệt, mỗi một đệ tử nhập môn sẽ có mười ngày tiến vào bí cảnh, tìm kiếm công pháp thích hợp nhất với mình.
- Như Viên Kình Thiên, lúc trước hắn đã thông qua tầng tầng khảo nghiệm, tìm được Thần Ẩn Thuật, gây chấn động đệ nhị phân bộ.
- Ngươi cũng vậy, tự đi tìm công pháp cho mình.
- Bất quá, ta nhắc ngươi một câu, bí cảnh Luyện Thể Nhất Mạch ta cấm tuyệt hết thảy lực lượng siêu phàm, mặc kệ ngươi là người phương nào, bước vào đó đều trở thành phàm nhân chi thân. Nếu muốn tìm được công pháp thích hợp với mình, yếu tố thân thể chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn chính là ý chí bất khuất.
- Tu Ma, vô luận là Luyện Thể hay thứ gì khác, ý chí cũng là đệ nhất, dù thân phàm thể, nhưng chỉ cần có ý chí thì vẫn có thể tàn sát thiên kiêu!
- Cái gì? Còn có nơi như vậy?
Trần Trầm vô cùng kinh ngạc, bí cảnh cất giấu truyền thừa, thật sự có nơi như vậy tồn tại!?
Cái này chẳng phải… Nơi mà hắn tha thiết mơ ước sao?
- Đương nhiên là có, nếu như ngươi vào trong mà không chiếm được bất kỳ truyền thời nào, chỉ có thể nói rõ ý chí của ngươi không kiên định, mà ý chí đã không kiên định, dù cho có là Lang Huyên Bất Diệt Chi Thể, tương lai chẳng qua cũng chỉ là đá kê chân cho người khác mà thôi! Nếu thật là vậy, cũng chứng minh ngươi không có tư cách tiến nhập Ma môn Luyện Thể Nhất Mạch.
Ngữ khí Chu Nhân Long âm trầm, đến phút cuối còn ẩn chứa sát khí.
Hắn vừa dứt lời, pho tượng Ma Thần từ từ di chuyển sang bên phải, để lộ một đạo quang ảnh chi môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận