Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 183: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ

Chương 183: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũChương 183: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ
         Trên thực tế, lão Hắc không có ý định đưa Tiểu Hoàng cho Hồ Yêu trước mặt xem.
Vạn như nàng ta kích động, một ngụm ăn sạch Tiểu Hoàng thì phải làm sao?
Nhưng còn đưa đợi nó hắn động tác, Tiểu Hoàng đã chủ động nhảy vào tay Hồ Yêu, bộ dáng còn thập phần thân mật nữa chứ.
Nhìn Tiểu Hoàng trong tay, ánh mắt Hồ Tiên Nhi nhất thời trăm mối ngổn ngang, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt nó vào lòng, cọ cọ vài cái.
- Ta biết Tiểu Yêu này, ngươi bắt được nó từ đâu?
Hồ Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn Lão Hắc, ánh mắt sáng quắc.
Nàng vốn dĩ xuất thân từ Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất mạch, từ nhỏ bị kế mẫu hãm hại, bất đắc dĩ phải rời khỏi Tây Cương, đi đến cái nơi nhỏ bé này.
Đoạn thời gian trước, thật vất vả nàng mới được thủ hạ của phụ thân tiếp về Tây Cương, kết quả còn không ở lại đó được bao lâu đã bị an bài bước vào cảnh nội hai nước.
Chuyện này đương nhiên có quan hệ với kế mẫu vẫn một lòng muốn giết nàng.
Hôm nay kế mẫu đã chết, cuối cùng nàng cũng không cần phải bôn ba khắp nơi nữa rồi.
- Giết một kẻ, đoạt được. - Lão Hắc tuân theo ý tứ của Trần Trầm, đáp.
Nghe vậy, ánh mắt Hồ Tiên Nhi thoáng cái co rụt lại, sau đó, hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Ẩn náu trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, thấy một màn này, thần sắc Trần Trầm có chút phúc tạp.
Vừa nhìn thấy nữ yêu này, đương nhiên hắn liền nhận ra nàng là Hồ Tiên Nhi.
Thế nhưng hắn không phải tên ngốc, nhảy ra dùng thân phận chủ nhân ra lệnh cho nàng làm cái này cái kia.
Nếu quả thật làm vậy, đó chính là não tàn nha!
Dù sao nữ yêu này đã xưa không bằng nay, tri nhân tri diện bất tri tâm, chớ nói chi là yêu.
Cho nên hắn mới thăm dò một phen, hiện tại thấy nữ yêu vẫn còn vài phần cảm tình với mình, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất vui mình.
Cuối cùng cũng không uổng công hắn “dạy bảo” một thời gian dài.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm truyền ra một đạo thanh âm.
Nghe thấy thanh âm này, Hồ Tiên Nhi phản xạ có điều kiện nở một nụ cười nịnh nọt, bất quá, chỉ trong chốc lát, thái độ của nàng trở nên nghiêm túc, quát bảo đám yêu xung quanh:
- Các ngươi lui ra đi, ta cùng Hắc Trư Hoàng có chuyện trọng yếu cần thương lượng.
Đợi hết thảy chúng yêu lui ra, Trần Trầm mới từ Tiểu Vô Ưu Tiên Cung chui ra.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Hồ Tiên Nhi cười có chút cứng nhắc:
- Hắc… Hắc… Chủ… Chủ nhân…
Liếc nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, Trần Trầm cảm thấy có chút buồn cười, bất quá, hắn vẫn cố sức tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tiên Nhi, đã lâu không gặp, hỏi ngươi một chuyện, ngươi khát vọng lực lượng không?
Nghe vậy, sắc mặt Hồ Tiên Nhi thoáng cái nứt ra.
Đến rồi! Chủ nhân lại muốn lừa yêu nữa rồi!

Nửa canh giờ sau.
Thần sắc Hồ Tiên Nhi hệt như lúc trước, một bộ nịnh nọt, mặc dù biết Trần Trầm chuyên gia hố nhân, nhưng nàng vẫn nhịn không được tin tưởng hắn, hết cách rồi, ba tấc lưỡi của tên này quả thật còn lợi hại hơn ảo thuật của Hồ tộc các nàng nữa đấy. Luôn có thể khiến cho Yêu bất tri bất giác trầm mê trong đó.
Chỉ trong chốc lát, Trần Trầm đã có thể liệt kê ra hàng loạt biện pháp có thể giúp nàng bước lên địa vị cao trong Yêu tộc.
Nào là cung cấp tài nguyên, thay nàng diệt trừ phe đối lập trong Hồ tộc gì gì đó… Tất cả đều có lý hết mới ghê, khiến nàng không khỏi tin phục.
Nói thật, từ nhỏ đã bị đuổi ra ngoài, Hồ Tiên Nhi sớm trở thành một cái yêu quái hoang dã, cho nên đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, nàng cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Lại nói, trải qua nhiều năm lang bạt kỳ hồ như vậy, nàng càng có khát vọng mạnh mẽ, khát vọng quyền lợi hơn hết thảy.
Cho nên Trần Trầm chỉ cần khua môi múa mép dăm ba câu đã có thể triệt để khơi gợi lên dã tâm của nàng.
- Tiên Nhi, yên tâm đi, có ta hỗ trợ, sớm muộn gì ngươi cũng có thể trở thành tộc trưởng Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc, khiến cho phụ thân ngươi cũng phải vài phần kính trọng.
Cuối cùng, Trần Trầm tổng kết một câu, hơn nữa còn dúi một viên Nguyên Thần Cảnh yêu đan vào tay Hồ Tiên Nhi.
Hồ Tiên Nhi tiếp nhận yêu đan, cười nói:
- Chủ nhân, ta tin tương lai ngươi cũng sẽ trở thành trụ cột của Nhân tộc.
Dứt lời, Hồ Tiên Nhi dúi vào tay Lão Hắc vẫn còn đang đứng ngốc bên cạnh một tấm lên bài.
Có được lệnh bài này, liền đại biểu Lão Hắc đã chính thức trở thành Yêu Tướng của Yêu Đình.
Làm xong hết thảy, một người một yêu nhìn nhau mỉm cười, đều thấy được vô sỉ trong mắt nhau.

Lão Hắc mang theo lệnh bài Yêu Đình quay về đỉnh núi, lập tức khiến hơn một ngàn yêu chúng kích động không thôi.
Bất tri bất giác trở thành quân chính quy, nội tâm đám yêu sôi trào, có cảnh giác ưu việt không gì sánh nổi.
Giờ nhìn hai đại Yêu Hoàng khác ở Đại Chu… Bọn họ chẳng thèm để vào mắt.
Đó là đám dân quê từ đâu chui ra? Có thể so với bọn họ sao?
Cờ xí Yêu Đình treo lên, hiệu quả kia có thể nói là dựng sào thấy bóng, bất quá chỉ trong ba ngày, dưới trướng Lão Hắc đã có một lượng lớn Yêu tộc đầu nhập.
Cộng thêm lực lượng lúc trước, hôm nay, dưới tay hắn chỉ riêng Nguyên Anh Yêu Vương đã đạt đến mười hai vị.
Hai vị Yêu Hoàng khác đương nhiên cũng phái thủ hạ thân tín tìm đến Hồ Tiên Nhi, nhưng cuối cùng tất cả đều không công mà lui.
Lúc biết được Hắc Trư Hoàng giao ra một số lượng linh thạch kinh người mới mua được cái phong hào Yêu Tướng kia, Xích Hổ Yêu Hoàng tức giận không nhẹ.
Hắn dẫn đội chạy đến Đại Chu đánh sống đánh chết, tuy không có tiêu diệt được thế lực Nhân tộc, nhưng tốt xấu gì cũng có chút khổ công đúng không?
Kết quả hắn muốn phong hào cũng phải giao ra linh thạch y hệt tên heo đất kia!
Hơn nữa còn là con số mà hắn không cách nào chi nổi.
Thân là Yêu Hoàng, có ai không phải hạng người tâm cao khí ngạo? Sao có thể nguyện ý nuốt vào loại khuất nhục này?
Cho nên chỉ trong ba ngày, Xích Hổ Yêu Hoàng đã dẫn chúng yêu dưới trướng bay qua Hỏa Diệm Sơn Mạch, chạy đến quốc gia khác.
Dù sao cái Đại Chu tàn này cũng chẳng có miếng chất béo nào, tu sĩ còn là loại xương cứng, rời đi sớm cũng tốt.
Nơi này không lưu gia, tất có chỗ lưu gia.
Độc Giao Yêu Hoàng cũng giận không nhẹ.
Mấy ngày nay hắn mang theo thủ hạ dưới trường mỗi ngày chém chém giết giết cùng đám người Đại Chu kia, tổn thất không nhẹ.
Trái lại, Hắc Trư Yêu Hoàng ngày ngày ngốc trên núi, thủ hạ của hắn không chỉ không chiến đấu, phúc lợi còn rất tốt, giờ còn có thân phận quân chính quy.
Đối lập to lớn như vậy quả thực không để cho Yêu sống mà.
Vì vậy, mỗi ngày dưới trướng hắn đều có yêu chúng biến mất, vụng trộm chạy đi đầu nhập vào Hắc Trư Hoàng. Hơn nữa số lượng biến mất ngày càn nhiều, chỉ trong vòng bảy ngày, số yêu chúng biến mất còn nhiều hơn số chết trận.
Cứ cái đà này, không đến một tháng hắn sẽ thành Quang Can Tư Lệnh (1) mất thôi.
(1) Kiểu như Tư Lệnh 1 người.
Nếu không phải vì báo thù cho nhi tử, Độc Giao Yêu Hoàng cũng đã sớm rời khỏi cái chỗ rách nát này rồi.

Tổng bộ Đại Chu Ma môn.
Chu Nhân Long gặp Trần Trầm.
So với mấy tháng trước, vị thiếu môn chủ Ma môn trước mắt đã trở nên lạ lẫm trong mắt hắn.
Không chỉ thực lực xưa đâu bằng nay, quan trong hơn chính là loại khí chất đại lão kia, đã mơ hồ có xu hướng lấn áp hắn.
Trời mới biết lúc biết được Hắc Trư Yêu Hoàng lại là thủ hạ của đệ tử nhà mình, nội tấm hắn có bao nhiêu là khiếp sợ.
- Môn chủ, ngày mai ta sẽ lệnh Hắc Trư Yêu Hoàng tiến công một vài địa vực ở phía bắc Đại Chu, đến lúc đó ngươi lệnh cho thủ vệ phụ trách nơi đó lui lại một chút, ngụy trang thành bộ dạng bị đánh tan tác nhé!
- Hiện tại, Hắc Trư Yêu Hoàng cần một trận đại thắng để khiến tạo uy vọng.
- Được… Được…
Chu Nhân Long vội đáp ứng.
Khó trách tiểu tử này lộ tin tuyệt mật cho hắn biết, hóa ra là muốn hắn phối hợp.
- Nếu như có thể, môn chủ, ngươi truyền tin ra ngoài rằng ngươi không phải đối thủ của Hắc Trư Yêu Hoàng, đồng thời tăng mạnh tiến công Độc Giao Yêu Hoàng. Theo ta thấy, không chóng thì chầy tên kia cũng cuốn gói chạy khỏi Đại Chu.
Trần Trầm còn nói thêm.
- Được… Được… - Chu Nhân Long hồ đồ đáp.
Cái gì gọi là “phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ”, hôm nay hắn xem như thấy được.
Cũng không biết tên Trương Thần này làm cách nào, người vẫn luôn ở Tổng bộ Ma môn, mỗi ngày thông qua lệnh bài đưa tin phát ra mấy cái mệnh lệnh lại có thể khiến chiến cục ở Đại Chu xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Hai tên Yêu Hoàng hắn vẫn luôn không có biện pháp giải quyết vậy mà lại bị tên oắt này đuổi đi dễ như vậy, nguy cơ của Đại Chu cũng giải trừ trong sớm tối.
Liếc nhìn Trần Trầm đang xem địa đồ trước mặt, trong lòng Chu Nhân Long nhịn không được cảm thán.
Xem như hắn đã triệt để thấy được tác dụng của tài nguyên cùng thế lực.
Trên thực tế, chuyện tên tiểu tử này làm chưa hắn có quá nhiều thông mình, mấu chốt ở chỗ hắn nắm giữ trong tay tài nguyên cùng thế lực đầy đủ, thế cho nên hết thảy đều thuận nước đẩy thuyền.
Có Đại Chu Ma môn, Hồ Tiên Nhi, Lão Hắc, nắm giữ tam phương lực lượng trong tay, tùy tiện quấy một cái là có thể đánh cho hai tên Yêu Hoàng mang theo một đám ô hợp kia tan thành mây khói.
Đây chính là thế (2)!
(2) Thế trong thế lực nhé mọi người.
Thử hỏi đồng đội của ngươi, địch nhân của ngươi, chỗ dựa của ngươi đều là người của ta…
Chậc, ngươi lấy gì đấu cùng ta?
Một người, trừ phi dùng sức một mình đối kháng toàn bộ lực lượng thiên hạ, bằng không thì không cách nào thoạt khỏi ảnh hưởng của thế.
- Môn chủ, nếu như trong vòng bảy ngày Độc Giao Yêu Hoàng vẫn không lui, chúng ta tùy tiện nghĩ cái biện pháp giết hắn.
Trần Trầm vươn tay, chỉ vào vị trí của Độc Giao Yêu Hoàng trên địa đồ, nhàn nhạt nói.
Thấy một màn như vậy, Chu Nhân Long có chút hoảng hốt.
Nhất là cái tay kia của Trần Trầm, trong mắt hắn bỗng chốc trở nên càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cái độc thủ khủng bố phía sau màn, đang không ngừng quấy lên phong vân ở Đại Chu.
Loại suy nghĩ này khiến hắn đột nhiên cảm thấy có hơi tự ti.
Đây mới thực sự là Ma Đạo cự phách nha, hắn quá lắm cũng chỉ là tay chân lợi hại một chút mà thôi.
Hơn nữa, trời mới biết tên tiểu tử này còn có… thế lực nào khác không báo với mình hay không.
Tên này… Rốt cuộc trong khoảng thời gian biến mất hắn đã làm ra trò gì? Hơn nữa Ma môn hắn thật sự chỉ nhặt được một tên đệ tử bình thường sao?
Nghĩ đến đây, Chu Nhân Long đột nhiên phúc chí tâm linh, mở miệng nói:
- Trương Thần, nếu không người đảm đương vị trí môn chủ Ma môn đi, được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận