Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 204: Dấu vết

Chương 204: Dấu vếtChương 204: Dấu vết
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
---------------------
Một lát sau, hai lão nhân Ô Tiên Tông chuyển sự chú ý sang Trần Trầm:
- Vị Thượng Sử này trẻ tuổi như vậy đã trở thành Luyện Đan Sư, thanh niên tài tuấn như thế thật là khiến người thán phục!
Hai kẻ ngốc đã được tâng bốc quên lối về, chỉ có người trẻ tuổi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn ý chí khá mạnh.
Trần Trầm không nói chuyện, hơi gật đầu. Viên Kình Thiên đứng ở đằng sau lớn tiếng nói:
- Đương nhiên rồi, sư huynh của ta là vô địch!
Trần Trầm nghe vậy lườm Viên Kình Thiên một cái, sau đó quay đầu nở nụ cười khiêm tốn.
Giờ là lúc thử thách kỹ thuật diễn của hắn.
Một mặt không thể biểu hiện quá thông minh, sẽ đánh rắn động cỏ. Mặt khác, hắn không thể biểu hiện quá ngốc nghếch, vậy thì yêu ma quỷ quái Ô Tiên Tông sẽ đặt chú ý lên người tiểu sư đệ, có lẽ sẽ đưa sư huynh sư tỷ vào cảnh nguy hiểm.
Dư Hỏa đã ngà ngà say mỉm cười nói:
- Tiểu sư đệ của ta đúng là kỳ tài ngút trời, nhưng tiểu sư đệ đến đây càng nhiều là để học tập quan sát, chuyện Luyện Đan thì hai vị đạo hữu không cần lo lắng, có ta và sư muội đã đủ rồi.
Đám cao tầng Ô Tiên Tông ở xung quanh lập tức tâng bốc:
- Chúng ta tự nhiên tin tưởng năng lực của mấy vị Thượng Sử!
Một buổi tiệc rượu, cuối cùng khách và chủ đều vui.
Sau đó một mình Dư Hỏa đi cùng hai tông chủ Ô Tiên Tông bàn bạc luyện chế đan dược loại nào. Trần Trầm và Tô Liên được xếp vào ở trong hai tiểu viện tinh xảo của phủ đệ này.
Trong mỗi tiểu viện trừ sắp xếp hai thị nữ ra còn có hai cường giả Nguyên Anh làm hộ vệ.
Nhưng Trần Trầm cho rằng ba người này giống giám thị bọn họ hơn.
- Trong lúc ta học tập không thích người khác quấy rầy, các ngươi lui xuống đi.
Trần Trầm tìm đại lý do đuổi ba người đi.
Ba người lộ vẻ mặt khó xử nhưng đành lùi ra bên ngoài viện lạc.
Chờ ba người rời đi, Viên Kình Thiên nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, tu sĩ Ô Tiên Tông đều khá tốt, không chỉ nhiệt tình hiếu khách, làm việc cũng cẩn thận, hèn gì có thể trở thành tông môn cỡ trung.
Gã làm vẻ mặt không đi uổng công.
Trần Trầm sắc mặt nghiêm túc, nhỏ giọng mắng:
- Ngươi biết cái gì!
Trần Trầm nói cho Viên Kình Thiên biết phát hiện của mình.
Viên Kình Thiên nghe xong tái mặt, giật mình kêu lên:
- Không ngờ là như vậy! Thật là biết người biết mặt không biết lòng!
Trần Trầm cười khẩy nói:
- Ngươi cho rằng ai đều dễ ở chung giống như ta sao?
- Sư huynh, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Ngươi ẩn thân đi thám thính một chút tình báo, nhớ phải hết sức cẩn thận.
Viên Kình Thiên lên tiếng, thân hình dần dần biến mất:
- Rõ thưa sư huynh!
Trần Trầm lấy một Huyễn Thạch, trong khoảnh khắc, sau lưng hắn có thêm một Viên Kình Thiên.
Con người của Viên Kình Thiên tuy rằng không thông minh, nhưng kỹ năng thì rất chuyên nghiệp, nếu không Trần Trầm đã chẳng mang theo tên ngốc này đến.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Trần Trầm dùng hệ thống sưu tầm trong phủ đệ này, biết trong phủ đệ không có cường giả Nguyên Thần cảnh.
. . .
Buổi chiều.
Dư Hỏa và Tô Liên bắt tay vào làm việc lớn Luyện Đan.
Hai người sử dụng toàn đều là đan lô cực kỳ quý giá, đặc biệt Cửu Long Liệt Dương Lô của Dư Hỏa có thể cùng lúc luyện chế chín phần đan dược, khiến Trần Trầm mở rộng tầm mắt.
Ô Tiên Tông cần đan dược không phải loại khác lạ gì, không phải đan dược tăng cao tu vi mà là loại trị thương.
Hai người luyện chế hơn nửa ngày, ngoài thành lại có một đợt yêu tộc tiến đến khiêu khích, nhưng không lâu sau bị hai tu sĩ Nguyên Anh đỉnh của Ô Tiên Tông dẫn người đuổi đi.
Mọi chuyện đều cực kỳ bình thường.
Trần Trầm thậm chí nhìn thấy tu sĩ Ô Tiên Tông kéo xác yêu tộc chảy máu đầm đìa trở về.
Ngoài ra, tu sĩ Ô Tiên Tông có nhiều người bị thương nặng.
Trông thấy những tu sĩ Ô Tiên Tông bị thương, Dư Hỏa và Tô Liên càng dốc sức hơn, họ không thèm ngủ, suốt đêm Luyện Đan.
. . .
Đêm khuya.
Trần Trầm ngồi yên trầm tư.
Hắn không hiểu nổi Ô Tiên Tông rốt cuộc tính toán điều gì, dù sao không thể nào là vì giết ba sư huynh đệ bọn họ, không đáng giá khiến Ô Tiên Tông tốn nhiều công sức như vậy.
Trần Trầm không kìm được hoài nghi:
- Không lẽ đám bán yêu này không có ý đồ xấu gì?
Hắn không phải loại người bảo thủ, nếu một chiều suy nghĩ đi vào ngõ cục thì hắn đổi sang chiều khác.
Đúng lúc này, bóng dáng của Viên Kình Thiên dần hiện ra sau lưng Trần Trầm.
- Sư huynh, tu vi của hai người Ô Tiên Tông kia quá cao, ta không dám đến gần, nhưng loáng thoáng nghe một số từ ngữ không tốt.
Trần Trầm hỏi nhỏ:
- Nghe thấy cái gì?
- Hai lão già kia nhắc từ đại nhân rất nhiều lần, ta đoán bên trên họ còn có người. Ngoài ra còn nói gì mà ‘ba người giết hai, chừa một làm chứng’. Ba người này chắc ám chỉ ba người sư huynh rồi. Ta còn nghe mấy từ tà đạo như huyết tế, nuốt hồn. Xem ra tám chín phần mười Ô Tiên Tông không phải tông phái tốt gì!
Viên Kình Thiên nói xong ở yên chờ khích lệ, vì suy luận của hắn có lớp có lang, đúng chân truyền của sư huynh.
Trần Trầm chìm trong suy tư.
Suy đoán của Viên Kình Thiên là vô nghĩa với Trần Trầm, vì tên ngốc như gã còn đoán ra được.
Trần Trầm đang suy nghĩ liên hệ giữa mấy từ khóa này.
Thật lâu sau, Trần Trầm sực tỉnh ngộ:
- Chứng kiến, thì ra là vậy!
Đám người Ngọc Đỉnh Đan Tông bọn họ trừ Luyện Đan ra còn có một tác dụng.
Đó là chứng kiến.
Rất có thể Ô Tiên Tông sắp làm chuyện cực kỳ xấu xa, ở mặt ngoài xem ra không dính dáng đến bọn họ.
Nhóm người Trần Trầm có mặt là có thể chứng minh trong sạch của Ô Tiên Tông, vậy thì ngày sau Ô Tiên Tông có thể ăn nói với Ngọc Đỉnh Đan Tông, tiếp tục ở trong Đông Cương.
Chuyện cực kỳ xấu xa đó tám chín phần mười liên quan đến hai từ khóa huyết tế, nuốt hồn.
Viên Kình Thiên chờ cả buổi không nghe khích lệ, không kìm được hỏi:
- Sư huynh, suy đoán của ta có đạo lý không?
Trần Trầm thuận miệng khen:
- Có đạo lý, tiểu tử nhà ngươi trở nên thông minh rất nhiều.
Khích lệ người không cần tốn linh thạch, còn có thể kích thích thuộc hạ hăng hái hơn, Trần Trầm đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Viên Kình Thiên nghe vậy mừng vui, gã cảm giác mình lại tiến thêm một bước đến gần chức vị quân sư.
- Sư huynh, ta cảm thấy chúng ta hiện tại đừng nên gây chú ý, không thể đánh rắn động cỏ, yên lặng chờ bọn họ lộ ra sơ hở!
- Kình Thiên, tiểu tử nhà ngươi thật là càng lúc càng thông minh.
Viên Kình Thiên vui vẻ hoa tay múa chân nói:
- Sư huynh, ta có cần đè thấp tu vi để phòng ngừa bị Ô Tiên Tông chú ý không?
Trần Trầm lơ đãng trả lời:
- Không cần, ngươi đã yếu sẵn rồi.
Viên Kình Thiên nghe câu này thì nụ cười đông trên mặt, ai oán co ro trong góc vẽ vòng tròn.
. . .
Hôm sau, Trần Trầm lấy cớ đi dạo Phục Côn thành, bước ra phủ đệ kia.
Còn có hai tu sĩ Ô Tiên Tông đi cùng, lấy danh nghĩa làm ‘hướng dẫn viên’.
Trần Trầm không để ý tới, hắn bay tới bay lui bên trên Phục Côn thành, trong đầu liên tục sử dụng hệ thống.
[Hệ thống, trong phạm vi trăm thước, sinh vật mạnh nhất ở đâu?]
[Là kí chủ.]
. . .
Chờ Trần Trầm bay đến bên trên một chỗ bỏ hoang, rốt cuộc nghe được đáp án khác:
[Là bán yêu Nguyên Thần cảnh cách bảy mươi thước phía dưới về bên trái.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm mặt không đổi sắc, vẫn nhìn quanh như lúc trước, vẻ mặt tò mò giống hệt người trẻ tuổi bình thường đi tới nơi xa lạ.
Trần Trầm đã thấy góc bỏ hoang kia.
Đó là một ngõ nhỏ không người ở, tựa hồ bởi vì phát sinh qua chiến đấu mà bị hoàn toàn hoang phế.
Nhưng Trần Trầm chú ý một số điều khác lạ.
Đất trong ngõ nhỏ hơi ánh đen, mấy gốc cây còn sót lại cũng hoàn toàn héo tàn, chỉ còn thân cây.
Đưa mắt nhìn, Trần Trầm phát hiện lấy ngõ nhỏ làm trung tâm, trong phạm vi vài dặm . . .
Không mọc một ngọn cỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận