Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 123: Chuyên Hố Người Thành Thật

Chương 123: Chuyên Hố Người Thành ThậtChương 123: Chuyên Hố Người Thành Thật
         Mắt thấy Thanh Linh Thánh nữ đã tỉnh, Trần Trầm đột nhiên quát lên một tiếng.
- Ta cảm thấy nên cởi hết y phục Thánh nữ này ra, đưa đến tiền phương treo ngược lên!
- Cmn!
Đám người quái dị không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt đều là khiếp sợ.
Cái này là đang nói tiếng người à?
Bọn họ tuy không phải thứ tốt làm gì, nhưng tối đa cũng chỉ định dùng mệnh Thánh nữ ra uy hiếp một chút, nhưng thiếu môn chủ thì…
Móa nó! Quả thật không phải người mà!
Lúc này, Thanh Thiển đã hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nghe thấy Trần Trầm đột nhiên nói, thiếu chút nữa nàng bị hù chết tại chỗ, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
- Thiếu môn chủ… Chúng ta tuy là người trong Ma môn, nhưng vẫn nên nói chút nhân tính. – Trưởng lão Yêu Nhân bộ lôi kéo vải trên người, run rẩy nói.
- Nhân tính cái gì? Hai quân giao chiến là không từ thủ đoạn, mấy người các ngươi cũng quá mềm lòng. Người này là ta bắt về, do ta quyết, ngày mai ra trận nhất định phải cảnh cáo Thanh Hành kia một phen.
- Nếu hắn không nghe lời, ta sẽ cởi sạch y phục nữ nhi hắn, quất roi trước mặt hai quân.
- Dù hắn có đi vào khuôn khổ, thì cũng phải làm vậy, cho hắn biết kết cục đắc tội với Ma môn.
Trần Trầm lạnh giọng nói, đám người Ma môn chung quanh đều vô thức cách xa hắn một chút.
Thiếu môn chủ này thật đáng sợ, vẫn nên né xa một chút.
Về phần Thanh Thiển, lúc này đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Nửa đêm.
Thanh Thiển bị phong bế linh lực, nhốt trong một cái quân doanh nào đó.
- Huhuhuhu!
Ngẫm lại chuyện mình sắp gặp phải ngày mai, Thanh Thiển không nhịn được khóc thút thít, giờ phút này nàng hận mình không thể chết đi, có như vậy mới không phải chịu khuất nhục.
Nhìn bóng đen thỉnh thoảng xuất hiện bên ngoài, Thanh Thiển tuyệt vọng, lúc này, ngay cả nhúc nhích một cái nàng cũng không làm được, nói gì là tự vận.
Phụ thân thương nàng bao nhiêu, nàng biết rõ, ngày mai, nếu quả thật Ma môn dùng cách thức vô sỉ như vậy uy hiếp, phụ thân nhất định sẽ khuất phục, đến lúc đó, trận chiến này khó tránh khỏi thất bại.
Mà hết thảy đều vì nàng.
Nghĩ đến đây, Thanh Thiển càng thêm khó chịu, nội tâm càng thống hận Ma môn.
- Người Ma môn không một kẻ nào tốt, thiếu môn chủ mang mặt nạ kia càng là siêu cấp đại ác lang.

Bên kia, Trần Trầm lại đang vụng trộm liên hệ với sư phụ Thiên Vân Tông.
Hôm nay hắn đã hoàn toàn lấy được tín nhiệm của Ma môn, thỉnh thoảng chạy đi đâu đó các mấy ngàn mét cũng chẳng ai quản hắn.
- Sư phụ, ngày mai ngươi giúp ta đi viếng thăm mấy cái tông môn như Bạch Hổ Tông một chuyến, tận sức thu hút lực chú ý của đám cường giả Nguyên Anh Vô Tâm Tông.
Tin tức phát đi, không bao lâu sau đã nhận được phản hồi từ Tiêu Vô Ưu.
- Có thể, nhưng khi nào ngươi mới có thể chạy khỏi Ma môn?
Trần Trầm trầm mặc, thần sắc trở nên tịch liêu, sâu kín đáp:
- Sư phụ, hiện tại hai nước đại loạn, Thiên Vân Tông ta phải cầu sinh trong khe hẹp, nhất định phải mượn lực lượng Ma môn, đồ đệ bất tài, nguyện ở lại Ma môn tùy thời hành động, vì Thiên Vân Tông cầu một đường sinh cơ.
- Đồ đệ… Ngươi… - Rõ ràng là Tiêu Vô Ưu vô cùng cảm động.
- Sư phụ, chớ có nhiều lời, Thiên Vân Tông là nhà của ta, vì Thiên Vân Tông, đệ tử có chết cũng không tiếc.
Nói xong câu đó, Trần Trầm thu hồi thông tinh lệnh bài, chậm rãi quay về đại doanh, thân ảnh bi tráng đến cực điểm.
- Hệ thống, phạm vi 30 mét, ai hiên ngang lẫm liệt nhất?
Bước vào đại doanh, Trần Trầm thầm hỏi.
“Bên trái, sáu mét, trong doanh trường…”
- Phi! Đánh rắm! – Trần Trầm thẹn quá hóa giận, xì một tiếng khinh miệt, sau đó chui vào doanh trướng lớn nhất.
Không bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng hắn chậm rãi nói cùng với âm thanh thán phục của một đám đại lão nhi Ma môn.

Ngày hôm sau, sự tình đúng như dự đoán.
Ma môn vừa phát ra uy hiếp vô sỉ, hơn nữa còn để Thanh Thiển lộ mặt, toàn bộ Thanh Linh Tông lập tức rối loạn. Tông chủ Thanh Linh Tông, Kim Đan đỉnh phong, cũng tức giận đến thiếu chút thổ huyết.
Nhưng dù có giận đến mức nào, hắn cũng không dám toàn lực đối kháng Ma môn.
Nếu như nữ nhi thật sự bị người ta cởi sạch treo lên đánh, vậy hắn không bằng chết đi cho xong.
Thanh Linh Tông không muốn đối kháng, Vô Tâm Tông dù có xuất lực thế nào cũng vô dụng, không đánh bao lây, thành đã bị Ma môn kích phá, song phương một bên tiến lên, một bên rút lui. Nửa ngày sau, Thanh Linh Tông đã rơi vào tay Ma môn.
Tông chủ Thanh Linh Tông dưới sự bảo hộ của tu sĩ Vô Tâm Tông thuận lợi đào thoát.
Nhưng đại quân Ma môn cũng không dừng lại, trực tiếp tiến thẳng lên phương bắc, viện trợ đệ ngũ phân bộ Khí bộ giao chiến cùng Thần Phong Môn.
Thần Phong Môn chình là tông môn do Vô Tâm Tông nâng đỡ, mức độ trung thành với Vô Tâm Tông hơn xa Thanh Linh Tông, có thể xem như là phụ tá đắc lực, do đó chiến trường ở đây cũng vô cùng thảm liệt.
Phát giác động tĩnh của đại quân Ma môn, đám tu sĩ vốn chạy đến viện trợ Thanh Linh Tông lập tức quay đầu chạy lên phương bắc, trợ giúp Thần Phong Môn.
Cùng lúc đó, một chỗ hẻo lánh trên chiến trường.
Một ngươi đeo mặt nạ dữ tợn chậm rãi đi đến chỗ Thanh Linh Thánh nữ đang bị trói, ánh mắt vô cùng lãnh khốc.
- Thân là thiếu môn chủ đệ nhất phân bộ Ma môn, ta nói được làm được, đã nói phải cởi sạch y phục ngươi treo ngược lên đánh, vậy thì nhất định phải làm.
Nhìn người nọ từ từ đến gần, nước mắt Thanh Linh Thánh nữ như vỡ đê, tâm tình trực tiếp sụp đổ, đầu óc chỉ còn là một đoàn bột nhão.
- Khặc khặc!!!
Người đeo mặt nạ cười càng tà ác, nhưng đúng lúc này, một đạo bạch y, đột nhiên xuất hiện, oanh một tiếng đâm vào người nọ, đánh bay hắn ta ra xa mấy chục thước.
Ngay sau đó, thân ảnh bạch y không nói hai lợi lập tức ôm lấy Thanh Linh Thánh nữ bỏ chạy, không bao lâu sau đã biến mất ở xa xa.
- Đuổi theo cho ta? – Người đeo mặt nạ cao giọng quát, nhanh chóng dẫn theo một đám người Ma môn đuổi theo.
- Ngươi là… Ai? – Thanh Linh Thánh nữ bỗng nhiên được cứu, cảm giác như nằm mộng, nhìn thanh niên lạnh lùng ôm lấy mình, nàng nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
- Tại hạ tên thật là Trần Kỵ, biệt danh 95427!
- Hả? Biệt danh là sao? – Thanh Linh tông Thánh nữ có hơi mờ mịt.
- Từ nhỏ bái nhập Vô Tâm Tông, tiềm phục Ma môn hơn mười năm! Ngã hữu mê hồn chiêu bất đắc, hùng kê nhất xướng thiên hạ bạch! (1)
(1) Hai câu thơ trong tác phẩm Trí Tửu Hành của Lý Hạ.
Ý nghĩa: Ta có một mảnh hồn mê không gọi được/Gà trống vừa cất tiếng gáy tức khắc cả đất trời bừng sáng.
- Ngươi là người Vô Tâm Tông? – Thanh Linh Thánh nữ vừa mừng vừa sợ, tựa như trong bóng tối vô hạn nhìn thấy một tia hừng đông.
Nhìn bộ dạng ngốc ngốc, đáng yêu của vị Thánh nữ này, Trần Trầm cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Mình thật sự quá thật đức, chuyên hố người thành thật.
- Aiz, ta làm hết thảy cũng vì tông môn.
Yên lặng an ủi bản thân, Trần Trầm nghiêm túc gật đầu.
Không có biện pháp, căn cơ Vô Tâm Tông nằm ở đâu vẫn không có ai biết được, nghe đồn ngay bên trong bí cảnh Vô Tâm Tông, cũng có người nó xung quanh vôn Vô Tâm Tông có trận pháp ẩn giấu.
Dù là đệ tử từ bên ngoài đến, muốn tìm được vị trí của Vô Tâm Tông cũng cần phải có trưởng lão tiếp dẫn mới được.
Cho nên hắn mới phải hố vị Thanh Linh Tông Thánh nữ này.
- Đúng vậy, ta là ám tử Vô Tâm Tông tiềm phục tại Ma môn, Thánh nữ làm người thiện lương, ngày thường cứu vô số người, tại hạ thật sự không đành lòng nhìn người bị vũ nhục, cho nên không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn cứu Thánh nữ!
Thanh Linh Thánh nữ nhìn khuôn mặt kiên nghị của Trần Trầm đến xuất thần, nội tâm vô cùng cảm động.
Thế gian này có ác nhân đeo mặt nạ, cũng sẽ có thanh niên tốt bụng như người trước mặt.
Cái này khiến nàng khôi phục vài phần tin tưởng với thế giới này.
- Phanh!
Không đợi nàng nói lời cảm tạ, xa xa chưởng phong gào thét mà tới, đánh về phía lưng nàng.
- Thánh nữ coi chừng!
Trần Trầm hét lớn một tiếng, ngăn lại chưởng phong kia, cùng lúc đó, sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi… Ngươi không sao chớ?
- Ta không có… gì! Đi mau! – Trần Trầm khẽ quát một tiếng, bộ pháp tăng nhanh thêm vài phần.
Đằng sau, đệ tử Ma môn cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Người nọ tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt Viên Kình Thiên.
- Sư huynh suốt ngày toàn làm mấy chuyện phi thực tế, dọa người ta gần chết rồi lại cứu đi, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa?
Lắc đầu, Viên Kình Thiên lại ẩn vào hư không.

Bên kia, Trần Trầm mang theo Thanh Linh Thánh nữ mở đường máu chạy thoát, lúc này, hắn lại hộc ra một ngụm máu tươi. Vì muốn tạo ra biểu hiện trọng thương, hắn đã ăn không ít dược.
- Trần Kỵ… Ngươi sao vậy? Đừng làm ta sợ! – Thanh Thiển tâm loạn như ma, không ngừng vận chuyển sinh cơ chi lực tiến vào cơ thể Trần Trầm, nhưng sắc mặt Trần Trầm vẫn không chút khởi sắc.
Thấy một màn như vậy, Thanh Thiển vô cùng tự trách, nếu như không phải thay mình ngăn lại một chưởng kia, thiếu niên kiên nghị tiềm phục hơn mười năm tại Ma môn này sao có thể thụ thương nặng như vậy?
- Thánh nữ… Đừng lãng phí linh khí, một chưởng kia đã đánh vỡ đan điền ta. Linh khí hiện tại đang tán loạn trong cơ thể, e là ta sống không được lâu. Aiz, mong có thể quay trở về tông môn một lần, gặp sư phụ, nói cho hắn biết ta không làm hắn mất mặt…
Thì thào một câu, hai mắt Trần Trầm khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận